Khi ly hôn, không ai tranh giành ǵ. Tôi chỉ xin nuôi 2 con, anh cũng không phản đối. Mỗi tháng, anh gửi tôi 1 triệu tiền trợ cấp nuôi con.
Tôi và chồng cũ từng có một cuộc hôn nhân kéo dài 6 năm. Chúng tôi có 2 cô con gái đáng yêu, từng cùng nhau vượt qua nhiều sóng gió, nhưng rốt cuộc lại không vượt qua nổi những rạn nứt nhỏ tích tụ suốt nhiều năm.
Anh là người chồng tốt, không cờ bạc, không ngoại t́nh, chỉ là càng về sau, cuộc sống quá nhiều áp lực. Việc kinh doanh của anh gặp khó khăn liên miên, tiền vốn đổ vào rồi mất trắng, thậm chí có một khoản nợ không nhỏ.
Tôi vừa phải đi làm, vừa chăm con nhỏ, mệt mỏi triền miên. Chúng tôi không c̣n thời gian lắng nghe nhau, mỗi lần nói chuyện đều kết thúc bằng căi vă. Cuối cùng, khi cả hai đều không c̣n đủ kiên nhẫn để cùng nhau sửa chữa, chúng tôi buông tay.
Tôi từng trách anh, rằng v́ sao không cố thêm một chút, v́ sao không giữ lại gia đ́nh cho các con. Nhưng rồi tôi cũng hiểu, đôi khi người ta chia xa không phải v́ hết yêu, mà v́ quá mệt.
Khi ly hôn, không ai tranh giành ǵ. Tôi chỉ xin nuôi 2 con, anh cũng không phản đối. Mỗi tháng, anh gửi tôi 1 triệu tiền trợ cấp nuôi con. Không nhiều, nhưng là tất cả những ǵ anh có thể vào thời điểm đó.
Tôi và chồng cũ ly hôn trong êm đẹp, không ai tranh giành ǵ. (Ảnh minh họa)
Sau ly hôn, tôi cố sống mạnh mẽ. Một ḿnh đi làm, lo tiền học, tiền ăn, tiền sữa cho hai đứa nhỏ. Tôi tập quen với việc không có ai bên cạnh, tự an ủi ḿnh rằng như thế sẽ đỡ tổn thương hơn.
Cho đến đêm hôm đó.
Mẹ tôi sống ở quê, tính t́nh tiết kiệm, cả đời chẳng bao giờ kêu than bệnh tật. Vậy mà gần nửa đêm, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Là mẹ – giọng bà thều thào:
- Con à,... về đi... mẹ đang ở bệnh viện. Điện thoại mẹ hỏng nên nhờ điện thoại người khác gọi cho con.
Tôi hoảng loạn, lập tức gửi con cho gia đ́nh anh chị họ ở gần đó rồi bắt chuyến xe đêm về quê. Qua thông tin từ bác sĩ, tôi mới biết bệnh của mẹ cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Chi phí để làm phẫu thuật không hề rẻ, nhưng tôi không có đồng tiết kiệm nào, trong người chỉ c̣n 5 triệu, lương chưa đến kỳ. Tôi gọi điện vay người thân, bạn bè nhưng cũng chẳng gom đủ tiền.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy thật sự bất lực. Rồi hôm đó, khi vừa đi mua cháo về cho mẹ ăn th́ y tá đến t́m tôi, nói viện phí đă được thanh toán. Tôi ngỡ ngàng hỏi:
- Ai đóng vậy chị?
Y tá chỉ lắc đầu:
- Không rơ, chỉ là một người đàn ông đến quầy nộp tiền rồi rời đi.
Tôi chạy vội ra cổng bệnh viện, nhưng chỉ thấy bóng một người đàn ông mặc áo khoác đen bước nhanh ra ngoài cổng. Dáng đi ấy... quá quen. Tôi muốn gọi, nhưng cổ họng như bị chặn lại.
Hôm đó mẹ gọi điện cho tôi, báo bà đang nằm viện
Khi tôi quay lại giường bệnh, mẹ chậm răi nói:
- Thằng Tài nó đến thăm mẹ, biết mẹ cần tiền phẫu thuật nên nó đă lẳng lặng đi vay người quen để đóng viện phí. Nó dặn mẹ không được nói cho con biết, con có hỏi tới th́ bảo tiền đó là mẹ vay của bạn. Mẹ hỏi lư do th́ nó bảo sợ con không muốn nợ nó điều ǵ. Nhưng mẹ nghĩ, con nên biết điều này.
Tôi ngồi lặng hồi lâu, cổ họng nghẹn lại. Không thể ngờ, anh tuy đang nợ chồng nợ chất, mỗi tháng chỉ có thể gửi cho 2 đứa con 1 triệu tiền sinh hoạt nhưng vẫn sẵn sàng đứng ra vay tiền giúp mẹ tôi làm phẫu thuật.
Người đàn ông ấy từng khiến tôi tổn thương, hóa ra vẫn đứng sau giúp đỡ, chỉ là âm thầm không một lời kể công. Anh biết tôi sẽ không nhận nếu anh nói ra, nên chọn cách lặng lẽ nhất để giúp đỡ.
Sau đó, tôi lấy hết dũng khí nhắn tin cho chồng cũ:
- Cảm ơn anh… v́ tất cả.
Sáng sớm hôm sau, tôi thấy anh đứng trước cửa pḥng bệnh, tay cầm túi cháo nóng và một túi hoa quả cho mẹ. Anh không nói ǵ. Tôi cũng không nói ǵ. Nhưng mọi khoảng cách như chưa từng tồn tại.
Từ hôm đó, anh thường xuyên lui tới tới thăm mẹ tôi. Khi mẹ xuất viện, anh cũng thường ghé qua nhà tôi. Anh dắt con đi học, sửa lại ṿi nước ṛ rỉ, lặng lẽ đặt thêm đồ ăn vào tủ lạnh. Không lời to tát, không hứa hẹn, chỉ có hành động, đủ để tôi nhận ra rằng t́nh yêu chưa bao giờ biến mất, chỉ là cả hai từng không biết cách giữ lấy nó đúng lúc.
Một tối, khi tôi đứng rửa bát, anh bước tới, đặt ly nước ấm bên cạnh. Tôi nh́n anh, nhẹ giọng nói:
- Hay là… ḿnh bắt đầu lại đi anh?
Anh gật đầu. Giữa những điều cũ kỹ, tôi chọn học cách yêu lại, tử tế hơn, chậm hơn, nhưng bền hơn.