Nhiều đêm tôi nằm nghĩ, có lẽ, điều bố mẹ tôi lo sợ cũng không phải không có căn cứ. Không phải cứ cho đi tất cả là sẽ nhận lại được điều ḿnh mong muốn.
Hơn 4 năm bước vào cuộc sống hôn nhân, lui về làm hậu phương cho chồng và 2 bé sinh đôi, tôi chưa từng nghĩ có ngày ḿnh phải viết ra những ḍng này. Nhưng có lẽ nói ra sẽ giúp ḷng tôi nhẹ hơn.
Hôn nhân với tôi là một hành tŕnh nhiều thử thách và điều khiến tôi đau ḷng nhất không phải là thiếu thốn tiền bạc mà là thiếu đi sự trân trọng, thậm chí là coi khinh từ gia đ́nh nhà chồng.
Chồng tôi từng là người đàn ông khiến tôi tự hào. Anh thông minh, nhanh nhẹn và có hoài băo làm ăn lớn. Anh vừa làm công ty vừa t́m kiếm các mối làm ăn để kiếm thêm thu nhập bên ngoài.
Khi mới cưới, tôi cũng có công việc ổn định với mức thu nhập khá. Tuy nhiên, khi phát hiện có thai, lại là thai đôi, tôi đă phải tạm gác công việc để ở nhà dưỡng thai và chăm con từ lúc sinh cho tới bây giờ. Ngày ấy, chồng nói tôi không cần lo nghĩ nhiều, cứ yên tâm chăm sóc các con thật tốt. Mọi việc đă có anh lo. Và tôi đă tin vào điều đó.
Ảnh minh họa.
Thế nhưng, cuộc sống không như là mơ. Sau nhiều lần đầu tư làm ăn gặp thất bại, chồng tôi rơi vào cảnh nợ nần chồng chất. Ban đầu là vài trăm triệu, rồi nhanh chóng tăng lên con số cả tỷ. Mỗi ngày chồng trở về nhà, tôi đều nh́n thấy sự mệt mỏi trong mắt anh. Ngay chính bản thân tôi cũng phải đối diện với những áp lực từ phía gia đ́nh nhà chồng khi tôi là vợ mà không giúp được ǵ cho chồng trong lúc khó khăn.
Để cứu văn t́nh h́nh ngày một xấu đi, tôi đă nói chuyện với bố mẹ đẻ để xin ông bà bán mảnh đất mà hồi cưới, ông bà đă nói cho tôi làm của hồi môn. Dĩ nhiên, đề nghị đó của tôi khiến ông bà phân vân. Tôi biết, không phải bố mẹ tôi tiếc của mà ông bà lo sau này, tôi không c̣n chút tài sản nào để pḥng thân.
Thế nhưng, sau khi bị tôi thuyết phục, bố mẹ đẻ cũng đồng ư cho tôi bán mảnh đất trị giá hơn 1 tỷ để cứu chồng, hy vọng anh sẽ vực dậy làm lại từ đầu.
Ngày tôi đưa chồng cuốn sổ đỏ và nói anh bán mà lo việc, anh đă ôm tôi, rơm rớm nước mắt. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy ḷng ḿnh ấm lại. Tôi thầm nghĩ, chỉ cần anh hiểu ḷng tôi, thế là đủ. Nhưng sau đó, mọi chuyện không diễn ra như tôi tưởng.
Dù biết tôi đă hy sinh mảnh đất của bố mẹ đẻ để giúp chồng vượt qua khó khăn nhưng bố mẹ chồng vẫn thái độ với tôi ra mặt. Mẹ chồng tôi thậm chí c̣n nói với người ngoài rằng, chồng tôi tự lo hết, c̣n tôi chỉ ở nhà ăn bám và làm gánh nặng cho chồng.
Bẵng đi gần một năm, chồng tôi cũng dần thay đổi. Anh bắt đầu chê trách tôi không biết làm ăn, chỉ biết quanh quẩn bếp núc, không san sẻ được áp lực "cơm áo gạo tiền" cho chồng.
Tôi bất ngờ trước sự thay đổi của anh. Bởi nhiều lần chính tôi đề nghị đi làm lại th́ chồng lại gàn và nói để con qua những năm mầm non rồi tính. Vậy mà, khi con mới 3 tuổi, anh đă coi thường, nhiếc móc tôi như thể tôi là đồ vô tích sự trong gia đ́nh.
Tôi không muốn nhắc lại chuyện mảnh đất của bố mẹ đẻ bởi tôi nghĩ đă là vợ chồng th́ không nên tính toán. Tôi cũng không đ̣i hỏi chồng hay gia đ́nh nhà chồng phải mang ơn nhưng dường như, chuyện tôi hy sinh mảnh đất không hề có ư nghĩa ǵ đối với chồng và gia đ́nh anh. Và họ đă nhanh chóng quên đi chuyện đó.
Nhiều đêm tôi nằm nghĩ, có lẽ, điều bố mẹ tôi lo sợ cũng không phải không có căn cứ. Không phải cứ cho đi tất cả là sẽ nhận lại được điều ḿnh mong muốn. Phụ nữ cũng nên chừa cho ḿnh một đường lui bởi không ai có thể nh́n thấu được ḷng người.
Tôi không tiếc mảnh đất, thứ tôi tiếc là t́nh yêu thương, sự hy sinh đă trao nhầm chỗ. Bây giờ, nếu tôi đi làm kiếm tiền, liệu mọi việc có khác hơn? Hay tôi nên suy nghĩ nghiêm túc về cuộc hôn nhân này?…