Ông Tư vốn là người tiết kiệm, đi đâu cũng ráng… đỡ tiền, nhất là với vợ. Một hôm, ông được mời đi đám cưới người quen, mà bà Tư th́ nằng nặc đ̣i đi theo.
Ông Tư lầu bầu:
– Đi làm ǵ cho tốn công. Tôi đi đại diện được rồi!
Bà Tư cười:
– Ủa, sao mấy bữa đi nhậu ông không nói “tôi đại diện cho bà” luôn đi?
Biết căi không lại, ông Tư miễn cưỡng cho vợ đi. Nhưng tới lúc bỏ phong b́, ông rút ra một tờ 100 ngàn:
– Đám này không thân, đưa vậy là được!
Bà Tư nh́n thấy cười hề hề, không nói ǵ. Ăn uống xong, ra về, ông Tư lục túi:
– Ủa, bịch khăn giấy tui để trên bàn đâu rồi?
Bà Tư trả lời tỉnh queo:
– Em lấy em bỏ vô phong b́ á!
Ông Tư trợn tṛn mắt:
– Trời đất, sao làm vậy?
– Ủa, anh nói không thân mà! Vậy quà cũng không cần xịn. Em “đại diện” t́nh cảm của nhà ḿnh bằng một bịch khăn giấy cho thơm thảo!
Ông Tư nghẹn lời, chỉ c̣n nước cười trừ.
Đừng tưởng ḿnh khôn lỏi mà qua mặt được… vợ đă sống chung mấy chục năm với ḿnh!
VietBF@sưu tập
|