
Lúc đó mẹ tôi mới biết, hóa ra ba tôi có người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng điều bà không biết là, toàn bộ tài sản của ba, tôi đă sớm âm thầm chuyển hết.
1.
Tôi là bác sĩ sản khoa.
Hôm ấy, khi vừa rời khỏi bàn mổ, c̣n chưa kịp lau hết mồ hôi, tôi nhận được điện thoại từ bên cấp cứu, ba tôi v́ uống rượu mà ch .t đuối.
Đồng nghiệp nh́n tôi không khóc cũng chẳng sốc, ai nấy đều kinh ngạc.
Trong mắt họ, tôi và ba rất thân thiết.
Tôi chỉ cười nhạt, vỗ vai đồng nghiệp:
“Nh́n người, đừng chỉ nh́n bề ngoài.”
Ra khỏi pḥng bệnh, tôi lập tức gọi điện cho nhà hỏa táng.
Đến khi mẹ tôi vội vă chạy tới, ba tôi… chỉ c̣n lại một hũ tro cốt.
Lúc mẹ tôi ôm hũ tro khóc đến ngất, tôi đă lái xe đến trước căn biệt thự cao cấp, dứt khoát gọi 110:
"A lô, cảnh sát ạ? Có người đột nhập trái phép vào nhà tôi."
Khi tôi và cảnh sát cùng gơ cửa bước vào, người phụ nữ bên trong gần như bị dọa đến suưt sinh non.
Tôi lạnh lùng cười.
“Thư kư Trần, lại gặp rồi?” Tôi nh́n cái bụng nhô lên của cô ta, chỉ thấy… ba tôi được đi thiêu như vậy là c̣n quá nhân đạo.
Trần Nhàn tức tối quát:
“Lê Mạn! Cô dẫn cảnh sát tới đây làm ǵ?!”
“Cô đột nhập nhà tôi, tôi đương nhiên gọi cảnh sát đến đuổi người.”
“Nhà cô cái ǵ? Đây là nhà của tôi!”
Cảnh sát nh́n hai người phụ nữ, ai cũng nói ḿnh là chủ nhà, lập tức rối rắm:
“Chuyện ǵ đây?”
Tôi sớm đă chuẩn bị sẵn.
Cười nhạt một tiếng, tôi rút giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra, vứt thẳng lên mặt cô ta:
“Nh́n cho kỹ đi, tên chủ nhà viết rơ ràng là Lê Mạn!”
Trần Nhàn ch .t lặng.
2.
Căn biệt thự này là do ba tôi mua từ mười năm trước.
V́ quá xa trung tâm nên cả nhà tôi chưa bao giờ ở.
Th́ ra… ông dùng nơi này để nuôi nhân t́nh.
Trước khi ba tôi ch .t, tôi từng hẹn ông ăn cơm, cố ư đề cập đến căn nhà này, bảo muốn lấy làm sính lễ cưới.
Ông ta chột dạ, sợ nếu từ chối sẽ bị tôi nghi ngờ, đành phải đồng ư.
C̣n tôi… từ đầu đă tính cả rồi. Chính là để dành cho hôm nay.
“Cho dù đứng tên cô th́ sao? Là ba cô cho tôi ở đây! Không tin cô gọi ông ấy tới đối chất đi!”
Ha.
Ba tôi giờ đă thành tro, ai có thể chứng minh lời ông ta nữa?
Thấy tôi không lên tiếng, Trần Nhàn c̣n mặt dày lấy điện thoại gọi cho ba tôi.
Bên kia tất nhiên chẳng có ai nhấc máy.
Tôi chậm răi rút giấy chứng tử ra, đưa đến trước mặt cô ta.
“Tiếc ghê. Ba tôi mới được hỏa táng cách đây một tiếng. Có muốn gọi th́ xuống âm phủ mà gọi đi.”
Sắc mặt Trần Nhàn… c̣n đặc sắc hơn cả bị sét đánh.
Tôi quay sang nói với cảnh sát:
“Cảnh sát ạ, tôi yêu cầu cô ta lập tức rời khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ kiện.”
Tôi có đủ chứng cứ, cảnh sát đương nhiên làm đúng quy định.
Sau một trận dọa nạt, họ yêu cầu Trần Nhàn nhanh chóng dọn đi.
Tôi th́ đứng canh ngay cửa, không cho cô ta lấy trộm cái ǵ không thuộc về ḿnh.
“Ba tôi mua bao nhiêu đồ xa xỉ, trang sức, tôi đều có hóa đơn mua hàng. Cô mà dám lấy thứ ǵ, tôi lập tức báo án trộm cắp.”
Trần Nhàn nghiến răng nghiến lợi nh́n tôi đầy hận thù.
Ngoài cổng, đội chuyển nhà tôi đă đợi sẵn.
Chân trước cô ta rời đi, chân sau đồ đạc trong nhà đă bị tôi chuyển hết.
Cô ta c̣n mơ quay lại lấy thêm đồ? Đừng ḥng.
Ngay cả cánh cửa từng lưu dấu vân tay của cô ta, tôi cũng tháo luôn, thay mới toàn bộ.
Ba tôi từng mơ mộng được “đầu bạc răng long” với cô ta?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
VietBF@sưu tập