
Ngày bé thế quái nào rất sợ ma nhưng cực thích hóng chuyện ma. Ngày xưa nhà nào chả nghèo, nhà nọ cách xa nhà kia, bờ tre cứ rậm rạp, tối om. Nhà nào cũng chỉ thắp sáng bằng đèn, chưa tám giờ đă tắt v́ sợ tốn dầu th́ hỏi sao không sợ. Bóng tối đồng loă với rất nhiều bí hiểm, nguy cơ và đầy ma quái ám ảnh người ta.
Ngày xưa trẻ con hay hóng chuyện ma chài, con ma đóng giả làm gái đẹp đứng giữa đường thanh vắng, xin đi nhờ hoặc đi cùng người ta. Đi được một đoạn bỗng thấy cái xe nặng trịch, quay lại thấy con ma lè lưỡi đỏ rực, tóc nó dài như bóng đêm, tay nó lạnh ngắt, ngoằng ôm ba ṿng quanh người ḿnh. Ối dời ôi cứ gọi là hăi văi tè. Rồi th́ là ma nữ ôm con hát ru con kẽo kẹt trên cành tre. Bụi tre cứ rũ ra đường, chờ người đi qua là nó vít cành tre đè xuống rồi bật tung lên. Úi dời chỉ nghe đến thế lại văi tè chẳng c̣n khôn mà suy tính xem ma là thật hay chỉ là câu chuyện truyền miệng hù doạ người ta để đêm bớt dài và ngày bớt ngắn.
Chuyện ma ngày xưa là chuyện bốc phét đấy các d́ ạ. Làm ǵ có ma. Tôi khẳng định đấy, đấy là khẳng định ngày xưa không có ma. C̣n bây giờ có ma thật đấy các d́ ạ. Thật luôn! Thề!!!
Cái hồi xưa các cụ hay kể trước nhà tôi một đoạn có băi hoang, chỗ ấy toàn cây dứa dại, giời chửa tối nhưng bóng đêm đă phủ kín mít khu ấy rồi. Đường vắng tanh, người ta cứ kể đi qua ấy tầm trưa hay gặp một đàn lợn con hồng hào với cả lợn mẹ đẹp như trong tranh làng Hồ. Rồi người ta c̣n kể hay gặp cô gái tóc dài, nón quai thao thướt tha như kiểu con gái khuê các ngày xưa.
Tôi th́ ngày bé sợ ma chứ nhớn tư có khi ma sợ tôi nên chưa từng gặp ma bao giờ.
Cho đến một hôm, thế quái nào đêm ấy ngủ sớm, nửa đêm nghe con gà hàng xóm nó gáy tưởng sáng rồi. Mở cửa đi tập thể dục, thường th́ đoạn đường đó không có đèn đường, hôm ấy chắc mới ngày hăm mấy, trăng muộn th́ cứ nghĩ trời đă tang tảng sáng, cứ thế chạy theo con đường trước nhà qua rặng dứa ra phía bờ sông. Qua rặng dứa tự nhiên nh́n thấy một người đàn ông, ông ta chạy ngược chiều, ông ấy đang đi th́ đúng hơn. Mặt ông ta trắng toát, lạnh băng, người gầy, quần áo có vẻ ǵ đó rất cũ như mặc từ rất rất nhiều năm trước nhưng không hề nhàu nát.
Tự nhiên có cảm giác sống lưng lạnh toát, hai vai nặng trịch, một luồng khí lành lạnh rờn rợn lan khắp người. Vốn dĩ trước giờ vẫn rất b́nh tĩnh trước mọi t́nh huống, vẫn tiếp tục chạy, không nh́n nữa nhưng càng chạy bước chân càng lạnh và càng nặng trịch. Không hiểu sao chạy đến gần đoạn sát bờ sông, bây giờ một bên là sông Trịnh, bên kia đường là nhà máy nước đoạn ngă ba ấy, lại nh́n thấy đúng người đàn ông ấy. Bước chân anh ta cảm giác chơi vơi, chân anh ta không chạm đất th́ phải, mặt trắng như sáp, tất tật toát lên một nỗi kinh hăi và căng thẳng trên khuôn mặt.
Giời ơi lúc ấy mới thấy hăi văi tè, quay người trở lại, cực kỳ kinh sợ nhưng nhất định không chạy, bởi nghĩ đoạn đường này vô cùng kinh khủng khiếp, bên kia trước là trường bắn, bên này là bến sông mấy người chết đuối ở đấy. C̣n sát nơi ḿnh đang đi là cái nghĩa trang có cả nghĩa trang mới và người ta c̣n t́m thấy cả mộ cổ, mộ bằng thân gỗ nguyên cây, bên trong kiểu giống như một xác ướp…
Miệng niệm Phật, hai tay lấy móng ngón tay cái bấm vào ngón tay giữa thật mạnh để giữ sự b́nh tĩnh và tâm trí. Cứ thế đoạn đường từ ngă ba giáp bờ sông, qua băi dứa dại thường chỉ chạy mất mươi phút mà hôm ấy đi chắc mất mười lăm phút. Văi tè…
Trải đời rất nhiều th́ biết rằng ma cũng chỉ là sự huyền hoặc của các xác chết khiến người ta sợ v́ nó không lư giải được. Nhưng sau mới biết đầy người sống c̣n kinh khủng khiếp và đáng sợ hơn ma gấp cả tỷ tỷ lần.
Tôi gọi là nỗi khiếp sợ xác sống.
VietBF@sưu tập