
Trên cơi đời này, không có điều ǵ là ngẫu nhiên. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi lần lướt qua, mỗi ánh mắt trao nhau giữa biển người mênh mông – tất thảy đều là kết quả của nhân duyên từ vô lượng kiếp trước.
Phật dạy:
“Nhất thiết pháp giai thị nhân duyên sinh.”
Tức là, tất cả mọi pháp, mọi sự việc trong đời đều sinh khởi từ nhân duyên. Không có duyên, không có gặp. Không có nợ, chẳng thể t́m nhau
Một ánh nh́n – ngh́n kiếp tương phùng
Người ta nói: “Gặp được nhau giữa cơi đời này, đă là một loại phúc lành.”
Trong giáo lư nhà Phật, sự gặp gỡ không phải là sự trùng hợp, mà là kết quả của những nghiệp duyên đă gieo từ trước. Có khi là nợ nhau, có khi là để trả, có khi là để học một bài học đau – rồi buông.
Có người đến để cho ta hạnh phúc.
Có người đến để dạy ta bài học.
Có người đến để khiến ta trưởng thành hơn trong những đổ vỡ.
Tất cả, không ai là thừa cả.
Duyên lành – Duyên nợ – Duyên phai
Có duyên mà không nợ, th́ gặp rồi cũng sẽ rời xa.
Có nợ mà không duyên, th́ nhớ măi nhưng chẳng thể gần kề.
Có duyên có nợ, mới nên nghĩa vợ chồng, tri kỷ, hay một đoạn t́nh sâu.
Phật không dạy ta giữ, cũng chẳng dạy ta quên.
Phật chỉ dạy ta chánh niệm nh́n đời, để thấy rằng: Mọi điều xảy ra đều có lư do của nó.
Đừng trách người rời đi. Cũng đừng tiếc người đă từng thương.
Nếu là duyên phận đủ đầy, dù muôn trùng xa cách cũng t́m về.
Nếu duyên đă tận, có giữ cũng chỉ thêm buồn phiền trong tâm.
Hăy sống thiện – để gieo duyên lành
Duyên không tự đến.
Duyên cũng không tự mất.
Tất cả đều bắt đầu từ tâm ư và hành động của chính ta.
• Gieo nhân từ bi – gặt duyên hiền thiện.
• Gieo lời cay nghiệt – gặp nghiệp khổ đau.
• Gieo ḷng vị tha – có bạn tri kỷ bên đời.
V́ vậy, muốn đời này gặp được người tử tế, cảnh yên b́nh, ta phải tập sống an yên trong từng hơi thở, hành thiện từng ngày, biết buông bỏ những oán trách, và đón nhận mọi cuộc gặp gỡ với tâm biết ơn.
Đừng hỏi: v́ sao lại gặp nhau?
Hăy hỏi: Ta học được ǵ từ cuộc gặp gỡ này?
Có những người chỉ lướt qua, nhưng để lại một dấu ấn vĩnh viễn trong tim.
Có những người ở cạnh nhiều năm, nhưng ḷng vẫn xa cách.
Phật dạy: Không ai thuộc về ai. Chúng ta chỉ đồng hành trên một đoạn đường nhân duyên – rồi ai về nấy theo nghiệp riêng ḿnh.
Biết vậy, ta học cách yêu thương không ràng buộc, giữ không cố chấp, buông không oán trách.
Kết: Duyên phận là món quà – không phải là xiềng xích
Mỗi cuộc gặp trong đời là một lời nhắn nhủ của vũ trụ.
Là phúc lành nếu ta biết trân quư. Là bài học nếu ta biết tỉnh thức.
Gặp đúng người – ta mỉm cười.
Gặp sai người – ta trưởng thành.
Hăy biết ơn mọi nhân duyên. Dù là hạnh phúc hay đau thương, tất cả đều giúp ta hiểu hơn về chính ḿnh, và tiến gần hơn đến con đường giải thoát nội tâm – như lời Phật đă dạy.
VietBF@sưu tập