
Có một nỗi mỏi mệt rất âm thầm:
Đó là khi ta cứ lặp đi lặp lại câu hỏi trong đầu: “Làm sao để họ hiểu?”
Hiểu nỗi buồn ta không nói.
Hiểu giới hạn ta đang chịu đựng.
Hiểu những điều ta đă cố gắng quá nhiều lần để giữ lại một mối quan hệ.
Nhưng họ không hiểu. Hoặc không muốn hiểu.
Và ta, v́ mong muốn giữ lấy điều tốt đẹp, đă nhiều lần bước lùi về phía sau.
Đă từng nhún nhường, từng im lặng, từng tự trách bản thân v́ “chắc ḿnh chưa đủ bao dung”.
Cho đến khi một ngày, sự im lặng của ta trở thành cái cớ để họ không c̣n cần phải thay đổi nữa.
⸻
Có người đàn ông nọ, suốt mười năm đi làm cùng một tuyến xe buưt.
Mỗi sáng, ông đều ngồi đúng một chỗ quen thuộc, dù tài xế luôn bật radio với âm lượng quá lớn, khiến ông khó chịu.
Người xung quanh từng khuyên ông phản ánh. Có người nói: “Sao không đổi tuyến khác?”
Ông chỉ cười: “Tôi nghĩ nếu ḿnh đủ kiên nhẫn, chắc sẽ có ngày bác tài nhận ra mà tự điều chỉnh.”
Mười năm trôi qua, không ǵ thay đổi – ngoài việc ông bắt đầu mang tai nghe chống ồn và đổi sang một tuyến xe khác.
Khi được hỏi v́ sao cuối cùng lại đổi, ông đáp:
“V́ tôi nhận ra: sự kiên nhẫn không phải là cố chịu đựng, mà là biết khi nào nên chọn lại ḿnh.”
⸻
Không phải ai cũng có đủ ư thức để thay đổi v́ bạn – và bạn cũng không có nghĩa vụ phải hy sinh sự b́nh yên của ḿnh để dạy họ điều đó.
Chúng ta không thể thay đổi người khác,
…nhưng ta có thể thay đổi điều ḿnh để tâm.
…ta có thể thay đổi cách phản ứng, cách bước đi, cách đặt giới hạn.
…ta có thể chọn quay về với con đường nơi ḿnh không cần phải luôn gồng lên để được thương.
Có những người măi măi không nhận ra họ đă làm tổn thương ai.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là bạn phải sống trong vết xước ấy măi.
Học cách bước ra không phải là buông bỏ yêu thương, mà là bảo vệ điều thiêng liêng nhất trong bạn – sự an yên của tâm hồn.
Thay v́ cố gắng thay đổi ai, hăy hỏi:
“Ḿnh có đang sống đúng với giá trị của ḿnh chưa?”
B́nh yên không nằm ở việc kiểm soát người khác,
mà ở khả năng chọn lại chính ḿnh – trong tỉnh thức và yêu thương.
VietBF@sưu tập