
Có những buổi sáng, cuộc đời bước đến như một cơn gió nhẹ. Không kèn, không trống, không cả dự báo. Chỉ là một nhịp thở vừa chạm tới ngực đă mang theo bao điều chưa kịp hiểu. Một chút buồn lặng lẽ. Một nỗi tức giận vô danh. Một cảm giác trống rỗng mơ hồ như thể ai đó vừa rút đi sợi dây cột chặt ḿnh với thế giới.
Người ta hay nói: “Phải kiểm soát cuộc đời.” Nhưng rốt cuộc, kiểm soát điều ǵ khi ḷng c̣n chao đảo bởi một câu nói lạc giọng, một ánh mắt lỡ hờ hững, một thất vọng không tên?
Phải chăng, điều cần kiểm soát đầu tiên—chính là thân thế này, và hơi thở này.
⸻
1. Chạm vào cơn đau – để hiểu chính ḿnh
Chúng ta thường trốn tránh đau khổ bằng cách bận rộn, lư trí hóa, hoặc vội vă làm điều ǵ đó để “vượt qua”. Nhưng đôi khi, sự chữa lành không nằm ở việc bước tiếp, mà ở khoảnh khắc dừng lại, và hỏi: “Nỗi đau này đang cố dạy ḿnh điều ǵ?”
Cảm xúc, dẫu khắc nghiệt đến mấy, cũng chỉ là một vị khách. Nó đến rồi sẽ đi. Vấn đề là ta có đủ can đảm để ngồi cùng nó một chút, như ngồi cùng một người bạn cũ đă lâu không gặp. Để lắng nghe. Để thấu hiểu. Không phán xét. Không chống cự.
Bởi hàng phục nỗi đau, không phải là trấn áp nó, mà là hiểu được nguồn cơn khiến nó sinh khởi.
⸻
2. Giận dữ – ngọn lửa vừa thiêu đốt vừa soi đường
Giận dữ có thể bốc cháy chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng hậu quả th́ dai dẳng. Điều lạ là: giận dữ thường đến khi ta cảm thấy bị tổn thương hoặc bị bỏ rơi. Giống như đứa trẻ không được ai ôm, nên hét toáng lên để được chú ư.
Thay v́ đẩy nó ra, hăy thử nh́n vào bên trong ngọn lửa ấy. Có thể, ẩn dưới đó là một phần con người rất mong được công nhận, được lắng nghe, được yêu thương.
Khi ấy, giận dữ không c̣n là kẻ thù, mà trở thành một tấm gương—phản chiếu nỗi cô đơn chưa được gọi tên trong tim.
⸻
3. Vươn lên – không phải để thắng đời, mà để hiểu đời
Có người hỏi: “Làm sao sống giữa cuộc đời này mà không bị nó vùi dập?”
Câu trả lời không nằm trong sức mạnh cơ bắp, hay mưu trí của kẻ thành công. Nó nằm trong sự tinh giác—thứ ánh sáng nhỏ, nhưng đủ để soi cả con đường bên trong.
Sự tinh giác ấy giúp ta nhận ra: không phải đời làm ta khổ, mà là ta phản ứng với đời bằng thói quen cũ. Và khi ánh sáng ấy đủ sáng, ta không cần phải trốn tránh hay kháng cự. Ta chỉ thở sâu, và đứng dậy. Nhẹ nhàng. Không gồng. Không cần chiến thắng ai.
⸻
4. Sinh mệnh – đâu cần những điều lớn lao
Người ta viết hàng trăm trang để diễn tả ư nghĩa cuộc sống. Nhưng đôi khi, chỉ một câu nói nhẹ như sương mai cũng đủ khiến ḷng người lay động:
“Dù đời có cuốn trôi bao nhiêu lần đi nữa, cũng vẫn có thể đứng dậy và sống tiếp – trong tỉnh thức.”
Đời sống thật ra rất giản dị. Hơi thở vào, hơi thở ra. Một nụ cười trao đi. Một giọt nước mắt được chấp nhận. Một cái ôm không lời. Một buổi chiều yên lặng mà ḷng không c̣n chống cự.
Đó là điều kỳ diệu của sinh mệnh – không cần phải to tát, nhưng phải thật sự sống, trong từng khoảnh khắc.
⸻
Lời kết:
Không ai dạy ta cách kiểm soát cuộc đời bằng sách vở. Mà chính cuộc đời – với những đau đớn và vỡ vụn – đang dạy ta từng ngày.
Câu hỏi không phải là “Làm sao để không đau?”, mà là:
“Khi đau, ta có đủ yêu thương để ôm lấy chính ḿnh không?”
VietBF@sưu tập