Trời vừa hửng sáng, Hương đă khởi động chiếc xe cũ, dắt con trai 8 tuổi lên đường. Cuộc hành tŕnh 500 km từ TP.HCM về một làng nhỏ ở B́nh Định không dài đến mức khắc nghiệt, nhưng với Hương, đây là chuyến đi xa nhất cô từng thực hiện – không phải v́ độ dài quăng đường, mà v́ nó đưa cô đến một phần quá khứ của chồng mà cô chưa từng chạm tới.
Minh – chồng Hương – vừa mất v́ tai nạn giao thông. Anh ra đi đột ngột sau một buổi họp về muộn. Những ngày sau đó, Hương sống trong bàng hoàng. Họ có với nhau 10 năm hôn nhân, một đứa con thông minh ngoan ngoăn, và một cuộc sống tưởng chừng viên măn. Nhưng cái chết của Minh không chỉ mang theo anh, mà c̣n mở ra một cánh cửa bí ẩn về cuộc đời anh mà Hương chưa từng biết.
Minh là người đàn ông điềm đạm, chăm chỉ và ít nói. Ngay từ khi yêu nhau, anh đă không thích kể chuyện gia đ́nh. Khi Hương hỏi, anh chỉ cười, nói ngắn gọn: “Mẹ mất sớm, bố ở quê, không thân lắm.” Sau đám cưới, cũng không có họ hàng nào bên nhà chồng tham dự ngoài một người bác họ sống ở Sài G̣n.
Hương thấy kỳ lạ, nhưng cô tôn trọng anh. Minh sống trọn vẹn cho gia đ́nh nhỏ, chưa từng khiến cô thất vọng. Cô chấp nhận quá khứ mờ mịt của anh như một phần không thể thay đổi.
Nhưng cái chết đột ngột của Minh khiến cô nhận ra: ḿnh chưa từng thật sự hiểu anh.
Sau đám tang, khi dọn dẹp pḥng làm việc của chồng, Hương t́m thấy một bức thư c̣n mới trong ngăn kéo bàn. Người gửi là Nguyễn Văn Lâm, địa chỉ ở một xă hẻo lánh gần Phù Cát, B́nh Định. Trái tim Hương đập mạnh khi đọc ḍng mở đầu:
“Con trai,
Bố không mong con tha thứ, nhưng nếu có thể, cho bố một cơ hội gặp lại con – hoặc cháu – dù chỉ một lần trước khi bố rời khỏi thế giới này.”
Những ḍng chữ nắn nót, thấm đẫm cảm giác tội lỗi, khiến Hương nghẹn ḷng. Minh chưa bao giờ kể với cô về việc vẫn nhận thư từ bố. Anh không trả lời, không đề cập, nhưng cũng không vứt đi.
Hương hiểu: đây là điều Minh chưa thể buông bỏ. Và cô cần đi – thay anh, để hoàn thành điều chưa kịp thực hiện.
Chuyến đi chỉ mất gần một ngày, nhưng đầy trăn trở. Hương chưa từng gặp ông Lâm. Cô không biết nên giới thiệu ḿnh thế nào. Cô mang theo cả bé Bi – đứa cháu nội mà ông chưa từng thấy mặt – với hy vọng điều ǵ đó tốt đẹp sẽ đến.
Ngôi nhà nhỏ nằm nép bên bờ ruộng, xung quanh là cây ăn trái và tiếng gió lao xao. Ông Lâm đang lùa gà về chuồng th́ nh́n thấy chiếc ô tô dừng lại. Ông nheo mắt nh́n người phụ nữ và đứa trẻ bước xuống.
“Cháu là Hương… vợ của Minh. Đây là Bi – con của tụi cháu.”
Ông Lâm đứng chết lặng. Một lúc sau, ông chậm răi bước đến, bàn tay run run đặt lên đầu đứa bé.
“Vậy là… thằng Minh… không c̣n nữa?”
Hương gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Sau bữa cơm đơn giản, ông Lâm kể lại chuyện năm xưa. Ông từng là một người thợ mộc giỏi, sống có trách nhiệm, cho đến khi vợ ông – mẹ Minh – mất v́ bệnh. Cú sốc ấy khiến ông đổ sập. Ông lao vào rượu, trở nên cộc cằn, nóng nảy. Minh lúc đó mới 14 tuổi, là người gánh hết hậu quả. Có lần, ông tát Minh giữa đám đông chỉ v́ con làm rơi chén cơm. Có lần khác, ông quát con “cút đi” – và Minh đi thật.
“Bố không ngờ nó sẽ bỏ đi, và không trở lại… Lúc tỉnh táo, bố viết thư cho nó mỗi năm. Mười năm, chưa một lần hồi âm.”
Giọng ông nghẹn lại. Trong căn nhà đơn sơ, tiếng đồng hồ tích tắc như kéo dài thêm sự xót xa.
Trước khi rời đi, Hương định thu xếp đưa ông lên Sài G̣n sống cùng ḿnh và Bi. Ông từ chối, nói ḿnh đă quen cuộc sống ở đây. Nhưng khi cô ra xe, ông đưa cho cô một tờ giấy cũ, đă ố vàng.
“Có điều này… con nên biết. Nhưng đừng nói với Bi lúc này.”
Tờ giấy là trích lục khai sinh. Dưới mục “cha mẹ”, có ḍng chữ nhỏ in: Không xác định.
Ông Lâm nói trong nghẹn ngào: “Minh không phải con ruột bố. Nó bị bỏ rơi trước cổng chùa. Vợ bố mang nó về nuôi từ lúc mới đỏ hỏn, nhưng giấu bố chuyện đó. Sau này, bố phát hiện, trong cơn tức giận, bố đối xử tệ với nó… như để trút cái giận vô lư vào một đứa trẻ không có lỗi.”
Hương bàng hoàng. Nhưng cô hiểu, nỗi đau này là sự tiếp nối của những đứt găy mà không ai từng chữa lành.
Cuối cùng, ông Lâm đồng ư theo Hương và Bi về thành phố. Ở tuổi xế chiều, ông ngại ngần với cuộc sống phố thị, nhưng mỗi lần Bi ôm lấy ông rồi nói “Ông ơi kể chuyện đi!”, ông lại cười – nụ cười khẽ khàng nhưng đầy xúc động.
Hương không kể cho Bi nghe hết mọi chuyện. Cô tin sẽ có lúc cậu bé đủ lớn để hiểu và bao dung.
C̣n bây giờ, điều quan trọng nhất là: gia đ́nh – dù có muộn màng.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng rơ ràng trắng – đen. Có những tổn thương đến từ hiểu lầm, những chia xa bắt đầu từ sự im lặng. Nhưng t́nh thương – nếu được nuôi dưỡng đúng lúc – có thể hàn gắn cả những mảnh vỡ sâu nhất.
Hương không chỉ hoàn thành một hành tŕnh 500 km về quê chồng. Cô đă đi một hành tŕnh lớn hơn – đi vào quá khứ, đối mặt với sự thật, và mở ra một chương mới cho chính ḿnh, cho con trai, và cho người cha già đă hối lỗi.
VietBF@ sưu tập
|
|