Chú chó đen s/ủa dữ dội về phía ngôi mộ mẹ chồng – cô con dâu t́nh cờ kiểm tra và phát hiện sự thật b/ất ng/ờ
Trời mưa dầm suốt ba ngày liền. Nước ngấm vào ḷng đất, mưa rả rích không ngớt. Người dân quanh làng bắt đầu xôn xao khi từ khu nghĩa trang phía Đông – nơi vừa có vài ngôi mộ mới đắp – phát ra tiếng chó sủa vang rền, kéo dài suốt cả đêm.
Tiếng chó không phải b́nh thường – nó đầy giận dữ, bất an, như cố gắng báo hiệu điều ǵ đó.
Thu – người con dâu mới về sống với gia đ́nh chồng trong căn nhà ba gian truyền thống – là người đầu tiên để ư tới điều khác thường ấy.
Từ khi mẹ chồng cô – bà Tám – qua đời đột ngột v́ bạo bệnh hơn hai tháng trước, không khí trong nhà trầm lặng hơn. Bà Tám là người phụ nữ nghiêm nghị, sống nguyên tắc, được nhiều người trong làng kính nể.
Thu không dám than phiền. Cô là người điềm đạm, chăm chỉ, luôn giữ đúng mực với gia đ́nh chồng. Nhưng từ ngày bà Tám mất, chú chó Đen trong nhà – giống chó ta, trung thành và thông minh – lại thay đổi hoàn toàn.
Ban đêm, nó không nằm yên như trước, mà cứ hướng ra phía nghĩa trang, sủa vang trời. Có đêm, nó tru dài, rồi gầm gừ như đang nh́n thấy điều ǵ đó mà con người không thể cảm nhận được.
Ông Quang – chồng bà Tám – thở dài:
– Có khi bà ấy có điều chưa tṛn ư…
Thu nghe mà ḷng bất an. Cô không phải người mê tín, nhưng linh cảm mách bảo rằng… có điều ǵ đó chưa đúng.
Thu về làm dâu được ba năm. Bề ngoài nh́n vào, ai cũng khen cô tốt số – chồng hiền, gia đ́nh ổn định. Nhưng cuộc sống trong căn nhà này chưa bao giờ dễ dàng.
Bà Tám là người phụ nữ từng trải, góa bụa từ sớm, tự ḿnh nuôi con khôn lớn. Bà nghiêm khắc, ít khi mềm mỏng với con dâu. Có lần chỉ v́ Thu nấu canh thiếu mắm, bà đă lườm nguưt suốt cả buổi.
Vậy mà đêm hôm ấy, khi bà bất ngờ lịm đi trong bếp, chính Thu là người phát hiện đầu tiên. Cô đưa bà đi bệnh viện, nhưng không cứu kịp.
Cô không rơ bà có điều ǵ chưa kịp dặn ḍ hay không. Cảm giác ấy cứ theo cô từng ngày…
Vào một đêm mưa, chú Đen lại tru dài, sủa không dứt. Thu mở cửa nh́n ra ngoài, thấy nó đang cào cào mặt đất – đúng hướng ngôi mộ của bà Tám. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, cô mang nhang và hoa ra thăm mộ. Nhưng vừa đến nơi, cô khựng lại.
Mặt đất trên mộ bị lún, chỗ cao chỗ thấp. Nh́n kỹ th́ thấy rơ chỗ đó từng bị xới lên rồi lấp lại vội vàng. Thu sững sờ.
Cô quay về nhà, nói với chồng – anh Hoàng – về điều bất thường. Nhưng anh gạt đi:
– Em nghĩ linh tinh quá rồi… người mất rồi, đừng đào bới chuyện ǵ nữa.
Thu không yên tâm. Cô đề nghị mời thêm thầy địa lư đến kiểm tra, đồng thời tŕnh báo chính quyền để mọi việc minh bạch.
Buổi khai quật diễn ra lặng lẽ. Người dân đứng từ xa theo dơi, không ai nói nên lời. Khi lớp đất được đào dần, mặt ai cũng biến sắc.
Và rồi… khi nắp quan tài được mở, mọi người chết lặng.
Bên trong không phải là bà Tám. Mà là một người khác – hoàn toàn xa lạ.
Ngay lập tức, cơ quan chức năng vào cuộc. Giấy tờ chứng thực, hồ sơ bệnh viện, số giấy tờ tùy thân… tất cả đều không khớp.
Thi thể trong mộ là một phụ nữ lớn tuổi, không có thương tích rơ ràng, nhưng danh tính chưa xác định.
Thu nhớ lại – sau đám tang, từng có một bà cụ lang thang đến xin nước, trông rất giống mẹ chồng ḿnh. Nhưng mọi người nghĩ… chỉ là người giống người.
Thu lục lại đồ đạc của bà Tám, phát hiện một chiếc hộp gỗ khóa kín trong tủ. Bên trong là vài tấm ảnh cũ, vài giấy tờ cũ kỹ và một mẩu giấy:
“Nếu tôi xảy ra chuyện ǵ, xin đừng tin vào những ǵ mọi người kể.”
Camera từ một trạm xăng ngoài thị trấn ghi lại h́nh ảnh một phụ nữ lớn tuổi, dáng giống hệt bà Tám, đi bộ thất thểu về phía rừng núi.
Công an lần theo dấu vết, và vài ngày sau, t́m thấy bà Tám trong một căn lều nhỏ ở lưng chừng núi. Bà c̣n sống, nhưng rất yếu.
Sau khi được chăm sóc, bà kể:
– Tôi không hề mất như mọi người nghĩ. Tôi chỉ muốn đi xa… v́ biết chuyện Hoàng và người phụ nữ kia.
Chuyện dần hé lộ: Trước đây, Hoàng từng có t́nh cảm riêng tư với một cô gái làm thuê trong làng. Khi cô ấy báo tin vui, Hoàng lại hoảng sợ. Trong một lần tranh căi, sự cố xảy ra. Hoàng vội vàng nhờ mẹ che giấu, rồi tạo ra “tang lễ giả”.
Không ngờ bà Tám sau đó đổi ư, muốn tố giác. Hoàng sợ bị liên lụy nên tính đến chuyện tráo đổi.
Bà Tám giả bệnh, bị đánh thuốc mê nhẹ và tỉnh lại giữa rừng. Từ đó, bà không dám quay về nhà.
Sau khi sự việc sáng tỏ, Hoàng bị đưa đi xử lư theo quy định. Ông Quang gần như suy sụp. Thu vừa đau ḷng, vừa cảm thấy ḿnh đă đúng khi lắng nghe linh cảm.
Chú chó Đen – người duy nhất “cảm nhận” được điều kỳ lạ – nay đă thôi sủa. Nó nằm yên bên hiên nhà, như đă hoàn thành một sứ mệnh.
Ngôi mộ được cải táng, khắc tên thật của người phụ nữ xấu số – người đă bị nhầm lẫn dưới tấm bia mộ.
Bà Tám sống trong viện dưỡng lăo. Thu thường xuyên tới thăm, lần đầu tiên họ tṛ chuyện nhẹ nhàng, không c̣n rào cản mẹ chồng – nàng dâu.
Câu chuyện về “ngôi mộ bị sủa” lan khắp làng. Người th́ bàn ra tán vào, người th́ thương cho người mẹ già, cho người con dâu tốt bụng, và cả chú chó trung thành.
Nhưng trên hết, đó là một câu chuyện khiến ai cũng phải suy ngẫm: về lương tâm, về t́nh thân, và cả sự thức tỉnh sau những điều tưởng như đă được chôn sâu trong quá khứ.
VietBF@ sưu tập
|
|