
Trong lúc dọn dẹp ngăn kéo cũ ở nhà, người mẹ t́m thấy một tấm thiệp đă úa màu, ghi ḍng chữ nắn nót:
“Chúc mẹ 8-3 vui vẻ. Con hứa sẽ không làm mẹ buồn nữa!”
Bà mỉm cười, tay run run vuốt lại mép giấy.
Cậu con trai giờ đă là một kỹ sư, sống ở thành phố lớn, ít về nhà.
Chiều hôm đó, bà gọi điện:
– Mẹ vừa t́m thấy thiệp của con viết năm lớp 3, mẹ c̣n giữ kỹ lắm...
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi vang lên giọng xúc động:
– Con nhớ tấm đó... Hôm đó mẹ không mắng con vụ điểm kém mà c̣n làm bánh cho con ăn...
– Mẹ vẫn làm bánh đó mỗi năm vào đúng ngày hôm nay. Lúc nào về, mẹ làm lại cho ăn nhé.
Tiếng bà hiền ḥa, ấm như một ṿm trời nhỏ. Cậu con trai cười nhẹ:
– Dạ, để con sắp xếp về ăn bánh mẹ nướng...
Tấm thiệp cũ, một kư ức nhỏ... nhưng chứa cả một trời yêu thương.
VietBF@sưu tập