Bài viết của cựu Phu nhân cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ.
Đặng Tuyết Mai và Nguyễn Cao Kỳ trong một sự kiện
Orange [15/8].- Chúng tôi mới nhận được bài viết của Bà Đặng Tuyết Mai, cựu phu nhân của cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ vừa được chuyển tới với nhan đề " Đã Mất Thật Rồi " nhân ngày ra đi vĩnh viễn của ông. Xin mạn phép đăng tải và chân thành cảm tạ. HV
Đã mất thật rồi.
Tang lễ anh Kỳ đã tạm xong!
Tuy không theo về Mỹ để dự lễ truy điệu anh Kỳ, nhưng biết chắc chắn các anh em cựu chiến binh, các quân binh chủng và các người quen, thân bằng quyến thuộc từ khắp nơi sẽ tề tựu đông đủ về CA để chào và tiễn đưa anh lần cuối. Gập lại tất cả những người quen cũ sẽ gợi lại một dĩ vãng đau buồn, chắc tôi không chịu nổi.
Dù tránh mặt nhưng cảm giác mất mát ghê gớm vẫn đè nặng trong tim, đôi khi làm nghẹt thở phát ho lên cho nhẹ bớt lồng ngực.
Tôi đã từng trải nghiệm với sự mất mát người thân trong gia đình. Đó là sự ra đi của Bố, mẹ và người em trai yêu mến. Đó là những nỗi đau, những vết thương vẫn không bao giờ lành lặn. Vẫn nằm im trong góc tối nào của trái tim mà thỉnh thoảng nghĩ đến tôi vẫn thấy như còn rỉ máu. Sinh, lão, bịnh, tử!...Đó là quy luật không ai chống lại được. Những người thân đó đã bỏ tôi đi…
Riêng trường hợp anh Kỳ ra đi lại khác. Chính tôi đã bỏ anh! Tim còn nặng trĩu giận hờn, thù nghịch. Chính cái sự ghét hận đó đã nuôi sống tôi, giúp tôi đứng thẳng lên và kiên cường sống đến hôm nay. Tỏ ra thản nhiên vì người tây phương đã có câu “ sự trả thù hay nhất là sống thản nhiên ”, tỏ ra bất cần, tỏ ra hạnh phúc để làm đau người kia!
…Có cần thiết thế không? Tôi không biết nữa…
Tôi mạnh dạn sống, tôi đi hát, tôi rong chơi, tôi giữ gìn sắc đẹp và tôi mong tất cả nhưng việc này sẽ bằng cách nào đến tai anh Kỳ…Để làm gì? không biết nữa!
Cho đến những năm gần đây, thấm nhuần đạo Phật hơn tôi mới biết: phải hỉ xả, phải biết buông thả, biết tha thứ, biết quên và nhất là tự giải phóng cho tâm hồn mình thanh thản, không còn tự nhốt mình trong tù đầy căm hận nữa…
Tôi thật sự ao ước, một lần nào đó, gập lại anh và nói cho anh biết tôi đã hết giận hờn và đề nghị chúng ta hãy trở thành bạn bè với vợ chồng anh. Tại sao không? Anh đã chả quay về bắt tay với những người ngày xưa đã ở bên kia chiến tuyến, chĩa mũi súng vào anh đó sao? Không phải anh đã chủ trương hòa giải?
Ngoài tình nghĩa vợ chồng, ngày xưa chúng tôi còn là “đồng chí”, chia sẻ lý tưởng, tinh thần đảng phái “quân ta”, chống Cộng Sản, Chống Thiệu, chống Mỹ, chống tham nhũng và những tệ đoan xã hội. Ao ước xây dựng một Việt Nam tự do, dân chủ và phú cường.
Ngày xưa chúng tôi đã từng dắt nhau lên Khánh Dương, khai rừng phá núi, rửa tay gác kiếm, những tưởng sẽ sống những ngày quy ẩn, yên thân sống cho riêng mình, hiu hiu hạnh phúc, ngày ngày Vô Kỵ sẽ vẽ lông mày cho Triệu Minh…Ai ngờ đất nước lại rơi vào cảnh biển dâu, và hoàn cảnh lại ném chúng tôi trở về với trần thế.
Trong nỗi đau chung của người Việt tị nạn, những khó khăn về cuộc sống mới, trực diện với cơm áo mà riêng tôi phải gồng gánh vì ( không nỡ để anh Kỳ phải đi làm)… thì những “yếu lòng” của một người chồng có trái tim to lớn…không biết “say no” với những phụ nữ ngưỡng mộ mình, trở thành quá nặng nề. Cho nên sau nhiều lần tha thứ, tôi đã cảm thấy quá mệt mỏi, ngỡ ngàng đến trở thành thù hận. Cuối cùng, chúng tôi đã chia tay cuối năm 89, mặc dù biết rằng anh Kỳ còn thương tôi, nhưng tôi không chịu nổi nữa. Giọt nước cuối cùng đã trào ra khỏi ly…Giá như ngày ấy tôi đã có lòng vị tha, tự tại như bây giờ…
Anh Kỳ có lỗi với riêng tôi. Nhưng riêng về lý tưởng và lòng yêu nước của anh vẫn chiếm trọn sự ngưỡng mộ của tôi. 25 năm sống sát cánh với anh, thiết nghĩ tôi có đủ thời gian để hiểu anh hơn ai hết và những nhận xét của tôi không thiên vị. Thú thật, tôi cũng đã có những xung đột nội tâm giữa yêu và ghét. Nhưng bây giờ thì hiểu rồi, tất cả chỉ là “sắc sắc, không không” nên xin trả lại sự thật cho sự thật.
Anh Kỳ đã ra đi!... Tôi không còn ai để yêu, để ghét nữa…bây giờ mới thật sự thấm thía cái mất mát to lớn và vĩnh viễn này…
Đã mất thật rồi!
Đặng Tuyết Mai.
Quehuongngaymai