Trong quá tŕnh sống cùng nhau, cha mẹ và con cái thường h́nh thành sự tương đồng cả về tư duy lẫn cách ứng xử. V́ vậy, khi về già, cha mẹ cần đặc biệt cẩn trọng với lời nói của ḿnh – có ba điều quan trọng mà họ nên tránh nhắc đến với con cái.
Thứ nhất: Tránh những lời nói thiên vị và so sánh giữa các con
Một trong những điều con cái quan tâm nhất chính là sự công bằng trong t́nh cảm của cha mẹ. Dù bề ngoài tỏ ra thờ ơ, nhưng trong ḷng, họ luôn nhạy cảm với việc có bị cha mẹ so sánh hay thiên vị không. Khi tuổi đă xế chiều, cha mẹ càng cần tránh những lời lẽ thể hiện sự thiên vị, dù là vô t́nh.
Sự ưu ái dành riêng cho một người con có thể khiến mối quan hệ anh chị em trong nhà bị rạn nứt. Lâu dần, những so sánh và đặc quyền nhỏ nhặt sẽ trở thành nguyên nhân gây căng thẳng, tranh căi, thậm chí là chia rẽ trong gia đ́nh. V́ thế, hăy cẩn trọng trong từng lời nói và hành động, đừng để sự thiên vị vô t́nh gieo mầm bất ḥa.

Một trong những điều con cái quan tâm nhất chính là sự công bằng trong t́nh cảm của cha mẹ.
Thứ hai: Không nên than phiền hay bày tỏ sự không hài ḷng về bạn đời
Sau hàng chục năm sống chung, việc xảy ra mâu thuẫn giữa vợ chồng là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, khi đă già, việc thường xuyên nhắc đến những điểm không hài ḷng về nửa kia, nhất là trước mặt con cái, sẽ không đem lại lợi ích ǵ – thậm chí c̣n ảnh hưởng tiêu cực đến t́nh cảm gia đ́nh.
Con cái khi nghe những lời phàn nàn đó có thể h́nh thành cái nh́n lệch lạc về hôn nhân, gây mất niềm tin hoặc cảm thấy khó xử khi phải đứng giữa cha và mẹ. Mỗi lời than phiền đều là một vết rạn nhỏ trong mối quan hệ gia đ́nh.
Thay v́ để những bất măn kéo dài, người già nên học cách giữ ḷng thanh thản, nhẹ nhàng bỏ qua những chuyện không vừa ư. Biết cách cảm thông và tiết chế cảm xúc sẽ giúp duy tŕ không khí ấm êm trong gia đ́nh, đặc biệt trong những năm tháng tuổi già.
Thứ ba: Không nên oán trách thế hệ trước
Nhiều người khi về già vẫn giữ thói quen than phiền và đổ lỗi, cho rằng cha mẹ đă không sinh họ vào thời điểm tốt hơn, không tạo điều kiện sống đủ đầy, hay không quan tâm chu đáo. Nhưng càng ch́m trong oán trách, họ càng dễ bỏ qua sự thật rằng chính cách họ nh́n nhận và sống mới là yếu tố quyết định cuộc đời.
Những người không tự soi xét bản thân thường bày tỏ sự không hài ḷng về cha mẹ bằng những lời lẽ nặng nề, thiếu cảm thông. Họ quên rằng: cách họ đối xử với thế hệ đi trước chính là tấm gương cho con cháu học theo. Nếu con trẻ lớn lên trong một môi trường đầy chỉ trích và phủ nhận công lao của ông bà, chúng cũng dễ mang theo lối tư duy vô ơn, không biết trân trọng những giá trị gia đ́nh.
Khi cha mẹ thường xuyên bày tỏ sự bất măn về người đi trước, vô h́nh trung họ đă gieo vào ḷng con trẻ một niềm tin sai lệch: rằng cuộc sống của ḿnh là kết quả của sự “sai lầm” từ thế hệ trước, rằng những khó khăn là điều không thể thay đổi, và trách nhiệm không thuộc về bản thân. Đó là một quan niệm tiêu cực, cản trở sự trưởng thành và ư chí vươn lên.
V́ thế, khi đă bước qua những thăng trầm của cuộc đời, hăy học cách chấp nhận và buông bỏ những oán giận không cần thiết. Thay v́ oán trách, hăy để lại cho con cháu một bài học lớn hơn: biết ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và chủ động nắm giữ tương lai.
VietBF@ sưu tập