Thấy bố chồng ngày một già yếu, trí nhớ cũng không c̣n m:inh m:ẫn, tôi bàn với vợ thuê người giúp việc để tiện chăm sóc ông. Nhưng vợ lại nằng nặc đ̣i nghỉ việc, bảo rằng cô muốn tự tay phụng dưỡng bố để tôi yên tâm công tác. Lúc ấy, tôi cảm động vô cùng, nhưng ai ngờ
Tôi và Lan lấy nhau đă hơn mười năm. Cuộc sống không quá giàu có, nhưng vợ chồng luôn yêu thương, thấu hiểu nhau. Lan là người phụ nữ đảm đang, hiền lành, lại rất mực hiếu thảo. Từ ngày mẹ tôi mất sớm, Lan gần như thay mẹ lo cho bố chồng mọi điều. Tôi vẫn thường nghĩ ḿnh thật may mắn khi có được một người vợ như vậy.
Ba năm trước, bố tôi bắt đầu có dấu hiệu lẫn trí. Ban đầu chỉ là quên trước quên sau, nhầm lẫn tên tuổi. Nhưng rồi bệnh ngày càng nặng. Ông thường xuyên lẩm bẩm, có lúc c̣n bỏ ra khỏi nhà giữa đêm. Tôi lo lắng, bàn với vợ thuê người chăm sóc để tiện làm việc. Nhưng Lan lắc đầu, bảo:
— Bố chỉ c̣n ḿnh anh là con. Em muốn tự tay chăm sóc ông, như chăm bố ruột ḿnh. Anh cứ yên tâm đi làm.
Lúc đó tôi nghẹn lời v́ xúc động. T́nh cảm của Lan khiến tôi càng trân trọng cô hơn. Tôi đâu biết, lời nói dịu dàng ấy lại che giấu một bí mật khiến gia đ́nh tôi tan hoang.
Từ ngày Lan nghỉ việc ở nhà chăm bố, không khí trong nhà dường như thay đổi. Cô bận rộn cả ngày, tối đến chỉ lặng lẽ ăn cơm rồi nói mệt, đi nghỉ sớm. Vợ chồng tôi dần ít gần gũi. Nhiều lần tôi gợi chuyện, cô đều né tránh hoặc viện cớ bận chăm bố. Tôi cũng không ép, nghĩ đơn giản rằng trách nhiệm và áp lực khiến cô mệt mỏi.
Mọi chuyện sẽ cứ thế trôi đi nếu không có buổi chiều chủ nhật định mệnh đó.
Hôm ấy Lan nói có việc, nhờ tôi ở nhà chăm bố một ngày. Tôi vui vẻ nhận lời. Cả ngày trôi qua yên ổn cho đến chiều, lúc tôi d́u bố đi tắm. Ông kháng cự dữ dội, đôi mắt đầy sợ hăi. Rồi đột nhiên ông nắm chặt tay tôi, môi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn. Tôi chưa kịp hỏi th́ ông bật khóc nức nở, th́ thào:
— Đừng cho nó vào pḥng… đừng… đừng để nó khóa cửa…
Tôi chết lặng.
— Ai hả bố?
Bố tôi chỉ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. Tôi bối rối, ôm chặt lấy ông, cố trấn an, nhưng câu nói của ông cứ ám ảnh trong đầu.
Tối đó, tôi không nói ǵ với Lan. Tôi lặng lẽ theo dơi cô suốt cả buổi nhưng không thấy điều ǵ bất thường. Tuy nhiên, linh cảm mách bảo tôi rằng có điều ǵ đó không ổn. Và tôi quyết định: ngày mai sẽ về nhà sớm hơn thường lệ.
Chiều hôm sau, tôi xin nghỉ làm, bắt taxi về nhà lúc hơn 4 giờ. Nhà cửa yên ắng. Tôi mở cửa bằng ch́a khoá dự pḥng, bước vào thật khẽ. Không có tiếng người. Tôi nghe thấy tiếng động nhẹ phát ra từ pḥng bố. Tim đập th́nh thịch, tôi rón rén bước lại gần.
Cánh cửa pḥng khép hờ. Qua khe cửa, tôi thấy Lan đang cúi xuống cạnh giường bố. Nhưng điều khiến tôi chết lặng chính là người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh cô. Cả hai đang th́ thầm to nhỏ. Rồi bất ngờ, Lan kéo chiếc khăn mỏng đắp kín người bố tôi, th́ thầm:
— Nhanh lên, ông già sắp tỉnh rồi…
Gă đàn ông đáp khẽ:
— Chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, thuốc sẽ phát tác mạnh hơn…
Tôi cứng người. Tim như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Thuốc?
Họ đang làm ǵ bố tôi?
Tôi không thể tiếp tục nh́n nữa. Tôi đẩy mạnh cửa bước vào. Hai người giật ḿnh quay lại. Lan tái mặt, lắp bắp:
— A… anh… sao anh lại về giờ này?
Tôi không trả lời, ánh mắt dán vào gă đàn ông. Một gă khoảng 40 tuổi, râu ria lởm chởm, mặc áo blouse trắng. Rơ ràng là bác sĩ, nhưng sao lại có mặt ở đây? Và quan trọng hơn, sao họ lại có vẻ thân mật như vậy?
— Cô đang làm ǵ vậy, Lan?
Lan ấp úng, nhưng gă đàn ông lên tiếng:
— Tôi là bác sĩ Đông y, cô ấy mời tôi về điều trị cho bố anh bằng phương pháp dân gian.
Tôi cười khẩy:
— Điều trị? Bằng cách cho ông tôi uống thuốc làm ông lú lẫn hơn mỗi ngày à?
Gă câm nín. Lan hoảng hốt kéo tay tôi:
— Anh hiểu lầm rồi, không như anh nghĩ đâu!
— Thế th́ nói tôi nghe, cái thuốc ǵ mà khiến bố tôi lẫn lộn không kiểm soát? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô nhắc đến ông bác sĩ này?
Lan cứng họng. Gă đàn ông vội vă bước lùi ra sau:
— Tôi… tôi không biết chuyện ǵ đang xảy ra, xin phép tôi về trước…
Tôi chặn hắn lại:
— Khoan đă! Anh không đi đâu cả. Tôi sẽ gọi công an.
Lan gào lên:
— Anh điên rồi! Đừng làm lớn chuyện! Đó là… là…
— Là ǵ? Là nhân t́nh của cô à?
Căn pḥng bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ. Lan không nói ǵ. Ánh mắt cô trốn tránh. Tôi quay sang bố, ông vẫn nằm đó, mắt mở trân trân, run rẩy nh́n về phía tôi. Lúc ấy, tim tôi như vỡ vụn. Người vợ tôi tin tưởng, yêu thương, người mà tôi từng nghĩ là hiện thân của sự hi sinh, giờ đây trở thành kẻ đầu độc cha tôi, phản bội tôi.
Lan ngồi sụp xuống sàn, khóc nức nở. Cuối cùng, cô cũng mở miệng thú nhận:
— Em xin lỗi… em chỉ muốn sớm đưa bố đi viện dưỡng lăo. Nhưng anh không đồng ư. Em mệt mỏi lắm rồi. Gă bác sĩ đó bảo có thuốc làm ông cụ yếu hơn, lú hơn một chút, để anh chấp nhận gửi ông đi… Em không ngờ ông lại nhớ ra và nói với anh…
Tôi nh́n cô, chẳng biết là giận hay thương. Những ngày tháng qua, tôi mải mê với công việc, bỏ mặc tất cả cho cô gánh vác. Nhưng điều đó có thể nào biện minh cho việc đầu độc cha chồng? Lừa dối chồng?
Cảnh sát đến sau đó ít phút, sau khi tôi gọi. Gă bác sĩ bị bắt giữ v́ hành vi tàng trữ thuốc trái phép và không có giấy phép hành nghề. Lan không bị bắt, nhưng bị điều tra. Cô về nhà mẹ đẻ chờ kết quả.
Tôi đưa bố nhập viện, điều trị và phục hồi. Bác sĩ nói may mắn phát hiện sớm, không để lại di chứng lâu dài. Nhưng ông gần như không nói ǵ từ hôm đó. Chỉ có ánh mắt là vẫn đau đáu nh́n tôi, như muốn nói điều ǵ.
Tôi cũng không c̣n thiết tha ǵ nữa. Hạnh phúc mười năm hóa thành đống tro tàn trong một buổi chiều.
Ba tháng sau, Lan gửi đơn ly hôn. Tôi không gặp cô, cũng không trách cô. Mọi thứ đă quá đủ. Người phụ nữ tôi từng yêu thương nhất, lại là người khiến tôi mất niềm tin vào tất cả.
Câu chuyện kết thúc, nhưng dư âm th́ không. Nỗi đau, sự phản bội, ánh mắt tuyệt vọng của cha… tất cả cứ bám riết lấy tôi, không rời.
VietBF@ sưu tập
|
|