
Trong kinh, Đức Phật dạy:
Không phải tất cả lậu hoặc đều đoạn trừ bằng một cách.
Mỗi loại ô nhiễm – cần một phương thuốc riêng.
Giống như bác sĩ không thể cho cùng một toa thuốc cho mọi bệnh nhân,
Người tu cũng phải biết:
– Cái ǵ cần thấy rơ để buông.
– Cái ǵ cần tránh xa để giữ tâm.
– Cái ǵ cần nhẫn chịu để qua.
– Cái ǵ cần đoạn tận gốc.
– Cái ǵ cần bền bỉ tu tập lâu dài.
Có những lậu hoặc chỉ cần thấy rơ – là tự rơi.
– Thấy rơ danh vọng chỉ là bong bóng – th́ không c̣n đeo đuổi.
– Thấy rơ nhan sắc là vô thường – th́ không c̣n mê say.
Tri kiến đúng – như ánh đèn soi thẳng vào những ǵ vốn mờ mịt.
Có những lậu hoặc phải pḥng hộ từng giây.
– Biết mắt dễ động – th́ bớt nh́n.
– Biết tai dễ dao động – th́ chọn lọc điều nghe.
Không phải v́ yếu đuối mà pḥng hộ,
Mà v́ biết trân trọng tâm ḿnh – nên không để nó bị rác rưởi cuốn đi.
Có những lậu hoặc phải thọ dụng đúng mức mới không sinh thêm rối.
– Ăn đủ nuôi thân, không đắm vị.
– Mặc đủ che thân, không chạy theo kiểu cách.
– Ở đủ trú mưa nắng, không dính mắc vào cái gọi là “của tôi”.
Sống vừa đủ – là sống nhẹ.
Có những lậu hoặc chỉ có thể qua được bằng kham nhẫn.
– Có những lời chê không cần đáp trả, chỉ cần im lặng chịu đựng.
– Có những nỗi đau không thể chữa ngày một ngày hai, chỉ có thể ôm lấy bằng tâm từ.
Nhẫn – không phải v́ thua,
Nhẫn – là để giữ ḿnh không tự thiêu đốt ḿnh bằng sân hận.
Có những lậu hoặc cần tránh xa, không được dây vào.
– Biết nơi nào dễ sinh chuyện – th́ đừng tới.
– Biết ai làm ḿnh dễ nổi sân – th́ nên giữ khoảng cách.
Tránh không phải yếu đuối,
Tránh là biết tự thương ḿnh trước khi lửa cháy lan.
Có những lậu hoặc phải đoạn tận gốc, không khoan nhượng.
– Thói quen gian dối, hại người – phải dứt ngay, không chờ ngày mai.
– Tâm xấu xa biết là sai – phải như người nhổ cỏ độc, không để sót rễ.
Thương ḿnh thật sự – là dám cắt đứt những ǵ đang giết chết đời ḿnh trong âm thầm.
Và có những lậu hoặc chỉ có thể tu tập dài lâu mới gỡ hết được.
– Có những cố chấp ăn sâu từ vô lượng kiếp.
– Có những tham ái như rễ cây quấn tận đáy ḷng.
Không thể mong giải quyết trong một tuần, một tháng.
Nhưng mỗi ngày tu – mỗi ngày tâm sáng ra một chút.
Mỗi lần vấp ngă mà đứng lên được – là đă bớt khổ một phần.
Người khéo tu – là người biết kết hợp bảy cách đoạn trừ ấy.
Không nóng vội.
Không thả trôi.
Không tự cao.
Không tự ti.
Chỉ kiên nhẫn, nhẹ nhàng, nhưng bền bỉ như giọt nước nhỏ xuyên qua đá.
Con đường giải thoát – không dành cho người chỉ biết mơ ước, mà dành cho người biết cúi xuống,
biết kiên tŕ đi –
dù phải gỡ từng sợi dây khổ một.
VietBF@sưu tập