
Ở đầu ngơ có một cái cây già, tán xù x́, lá không c̣n xanh thắm. Mỗi sáng, cụ Mười lại ngồi ghế tre dưới bóng cây ấy, tay cầm chén trà nóng.
Một đứa bé hàng xóm chạy tới hỏi:
– Ông ơi, cây này xấu quá sao ông cứ ngồi đây hoài?
Cụ Mười cười hiền:
– Hồi xưa nó nhỏ như con. Rồi nó che nắng cho bà nội con đi chợ, che mưa cho ba con về nhà, rồi giờ nó che nắng cho ông uống trà…
Đứa bé ngơ ngác:
– Nó xấu mà vẫn quư hả ông?
– Ừ. Có những thứ không c̣n đẹp, nhưng vẫn đầy giá trị. Như ông vậy đó – da nhăn, lưng c̣ng, nhưng vẫn biết kể chuyện và thương con cháu.
Đứa bé ôm ông:
– Vậy ông đừng già thêm nữa nha!
Ông cười, gió lay cây, lá xào xạc như cùng cười theo.
VietBF@ sưu tập