Tôi từng bị xâm hại t́nh dục khi c̣n nhỏ và kư ức ám ảnh ấy khiến tôi không thể sống b́nh thường như những phụ nữ khác.
Là độc giả của báo Dân trí, tôi đặc biệt yêu thích mục T́nh yêu – Giới tính. Ở đây, tôi t́m thấy những câu chuyện, hoàn cảnh, số phận mà bản thân có thể đồng cảm, chia sẻ và cũng là cách giải toả riêng về ẩn ức của bản thân.
Hôm nay, tôi mới đủ dũng cảm để chia sẻ câu chuyện của ḿnh – về một đoạn quá khứ mà tôi từng muốn chôn giấu hoặc có thể xoá bỏ măi măi.
Tôi tên Mai, 35 tuổi, chưa kết hôn và hiện là giáo viên của một trường THCS tại Hà Nội. Trước khi gia đ́nh chuyển lên Hà Nội vào năm tôi học lớp 7, tôi sống cùng mẹ ở một làng quê ven ḍng sông Đáy (Ninh B́nh). Bố tôi đă mất v́ căn bệnh ung thư ṿm họng khi tôi tṛn 5 tuổi. Một ḿnh mẹ tảo tần đi làm công nhân ở xí nghiệp xi măng cách nhà 6km để nuôi tôi ăn học.
Cũng như bao đứa trẻ nông thôn khác, tuổi thơ của tôi không đầy đủ vật chất nhưng tự do và vui vẻ. Ngoài giờ học, tôi chơi nhảy dây, chơi trốn t́m cùng mấy đứa con gái trạc tuổi ở làng. Chúng tôi chạy nhảy từ đầu làng đến cuối băi, ra bờ sông nghịch nước, hái quả dại ăn… không thiếu một tṛ ǵ.
Thỉnh thoảng chúng tôi c̣n chạy sang nhà ông Điều bà Thu hàng xóm, chơi nhảy dây ở cái sân gạch rộng, nhảy lên bứt quả của cây khế to trước cổng. Các con ông Điều đều đă trưởng thành, đi lập nghiệp nơi thành phố. Bà Thu cũng thường xuyên đến nhà con gái để chăm cháu ngoại, có khi bà đi đến vài tháng nên thường chỉ có ḿnh ông Điều ở nhà.
Ông thường gọi đám trẻ vào nhà chơi và cho chúng tôi khi th́ cái kẹo vừng, lúc th́ gói ô mai. Ông sẽ ngồi ở cái bậc hè, vừa hút thuốc lào, vừa nh́n chúng tôi chơi. Ông c̣n hay vuốt tóc, bẹo má, vỗ mông mấy đứa con nít. Tôi cũng không ngoại lệ, có lần vừa bẹo má, ông vừa nói: “Con bé này da trắng, mắt to, xinh đáo để. Lớn lên lại tốn giai đây!”.

Kư ức bị xâm hại sẽ bám theo đứa trẻ đến cuối đời (Ảnh minh họa: CPCR Photo).
Mùa hè năm lớp 6, sau kỳ thi cuối năm, tôi và lũ bạn được thả rông, lại chạy chơi từ đầu làng đến cuối băi. Chúng tôi vẫn chạy sang nhà ông Điều để được cho kẹo. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần ông Điều cười, ánh mắt ông nh́n lại khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Có lần, ông c̣n nh́n tôi chằm chằm, nói tôi mới có mấy tháng đă phổng phao nhiều rồi. Ông không chỉ bẹo má, vuốt tóc mà c̣n… thơm vào má khi dúi kẹo vào tay tôi. Một lần, ông c̣n cầm tay tôi đưa xuống phía dưới quần, khiến tôi hoảng sợ, giật tay ra, ù chạy ra khỏi nhà…
Từ hôm đó, tôi không chạy sang sân nhà ông chơi nữa. Mỗi lần đi qua nhà ông, tôi bước vội khi nghe tiếng ông gọi với: “Mai ơi, vào ông cho kẹo”!
Và rồi, tôi không bao giờ quên được buổi trưa mùa hè năm ấy. Khi tôi đang ngủ trên cái chiếu rải dưới nền nhà th́ giật ḿnh thức giấc v́ cảm giác có ai đang kéo chân ḿnh. Mở mắt ra, tôi thấy ông Điều đang ngồi phía dưới chân, mắt nh́n tôi chằm chằm. Sau vài giây tỉnh ngủ, tôi mới lắp bắp: “Sao ông lại ở nhà cháu?”
Ông Điều lấy trong túi áo một vốc kẹo nói muốn cho tôi, ông nói ông thương hoàn cảnh của tôi, ông nhờ tôi giúp ông một chuyện. Nh́n thấy ông Điều tiến lại gần, tôi đă rất sợ hăi, vừa lùi về phía sau vừa đuổi ông về. Ông Điều doạ rằng, nếu tôi kêu lớn, ông sẽ hại mẹ con tôi, sẽ khiến mẹ xấu hổ ở cái làng này…
Khi tôi vùng chạy ra cửa, bị ông túm lại vật xuống, ông bịt miệng tôi và kéo quần áo. Tôi lúc đó quá kinh sợ, không biết mọi chuyện xảy ra như nào, chỉ biết bản thân khóc lóc, vùng vẫy cho đến khi lịm đi v́ đau đớn…
Khi tôi tỉnh dậy đă thấy ḿnh nằm ở bệnh viện, mẹ tôi ngồi khóc nấc ở bên cạnh. Tôi đă kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ tự trách bản thân, bà nói tôi không hiểu được cảm giác của bà khi về nh́n thấy tôi nằm đấy như con búp bê rách nát. Mẹ cũng nói, nếu không có tôi, mẹ cũng không thiết sống nữa…
Sau đó, mẹ tôi đi t́m mấy chú trong họ bàn bạc làm đơn kiện ông Điều ra toà. Dù vợ ông Điều, các con ông và ở thành phố kéo về sang nhà tôi van xin, xin được đền bù số tiến lớn, mẹ tôi vẫn nhất quyết “để cho pháp luật xử lư”. Sau một thời gian công an điều tra, với bằng chứng không thể chối căi, ông Điều bị xét xử và nhận mức án 6 năm tù.
Thương con và để tránh cho tôi ánh mắt soi mói của người đời, mẹ tôi đă nghe theo lời khuyên của bác tôi, bà bán nhà đưa tôi lên Hà Nội sống. Được sự cưu mang của gia đ́nh bác, mẹ con tôi sống tạm ở nhà bác một thời gian. Bà xin vào làm ở một công ty sản xuất giày dép, c̣n tôi bắt đầu đi học lại. Sau một thời gian, mẹ cũng gom góp mua được căn chung cư nhỏ. Tôi th́ tập trung vào việc học, rồi thi đỗ vào Đại học Sư phạm.
Cuộc sống nh́n bề ngoài tưởng cứ thế yên ổn trôi đi, ở nơi tôi sống, ở trường học, ai cũng khen tôi đẹp. Nhiều đàn ông theo đuổi tôi, thư t́nh không thiếu… nhưng tôi chưa một lần rung động. Thậm chí, tôi cảm thấy sợ hăi khi tiếp xúc thân mật với người khác giới.
Tôi cũng biết bản thân bị tổn thương tâm lư quá lớn. Mẹ cũng khuyên tôi đi khám bác sĩ, t́nh trạng của tôi cũng có vẻ dần khá hơn. Tôi không né tránh giao tiếp với người khác giới nữa, cũng dần có những người bạn. Tôi cũng từng mở ḷng, thử nhận lời hẹn ḥ với một đồng nghiệp dễ mến.
Tuy nhiên, khi gần gũi bạn trai, h́nh ảnh nụ cười, ánh mắt của người đàn ông hại đời ḿnh lại xuất hiện, khiến tôi sợ cứng cả người. Kư ức ám ảnh ngày bé lại ập đến khiến tôi không thể có quan hệ lăng mạn với người khác giới.
Và giờ ở cái tuổi 35, tôi vẫn xinh đẹp và độc thân. Hằng ngày, tôi vẫn phải chịu những ánh mắt ḍ xét, những nghi vấn "v́ sao tuổi này vẫn chưa lập gia đ́nh?".
VietBF@sưu tập