Cuộc đời mình dạo này chạy như phim chiếu rạp: mở màn là cờ Mỹ bay phần phật trước garage, tay trái cầm bật lửa, tay phải châm pháo hoa “có kiểm soát”, hậu cảnh là vợ con ngồi picnic trên bãi cỏ xanh rì, ly “DREAM BIG” đặt cạnh chén nho.
Cắt cảnh sang mùa đông: tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong nhà lò sưởi lách tách; rồi lia máy qua hè: cả nhà kéo nhau đi ăn nhà hàng Ý “chính chủ người Ý”, xong ghé warehouse mua pháo, mình đứng pose như poster phim hành động phát hành tại… Walmart. Tua nhanh: handshake với ông kỹ thuật RV, con gái Dory nằm vắt vẻo phòng chờ như diva, còn mình thì mặc áo “AMERICAN DREAM” đi bộ… hụt đầu thiếu chân vì cameraman mê bắt cận cảnh giày hơn mặt 😅
Vì sao mình được sống kiểu “đời là phim”? Thú thật nhờ bám lấy tiếng Anh như bám phao. Không phải bắn như gió như mây, nhưng đủ xài để không thở dốc khi nói chuyện với người bản xứ, đủ tự tin đi kiếm việc ngon, thu nhập ổn, kết bạn khắp nơi. Dory thì hòa nhập nhanh, được thầy cô thương. Kinh nghiệm rút ruột: bố mẹ cho con học tiếng Anh càng sớm càng đỡ tốn “phí thời gian” sau này. Thời buổi này học online dễ lắm: nhà mình vừa thử Babilala Class cho trẻ 3–8 tuổi, giáo trình quốc tế, giáo viên bản xứ, bài học tương tác bắt con phát âm, nói và phản xạ; đặc biệt có tính năng gọi video như nói chuyện thật để luyện chủ đề từ cơ bản tới nâng cao. Học đều tay 3 tháng là thấy bật hẳn; lại có cô giáo kèm 1:1, nhắc học, chấm bài, sửa phát âm—vừa hiệu quả vừa nhẹ ví. Mỗi ngày 15 phút, không bổ ngang cũng bổ dọc, tới lúc cần mở miệng mới thấy đáng từng phút “cày” 🎯

Hoà nhập xứ Mỹ thì ngoài cày cuốc, cuối tuần nhớ… mở cửa mà đi. Lái xe len lỏi quán xá, tham gia hoạt động cộng đồng, nghe người ta nói, nhìn người ta sống để biết mình nên “bắt sóng” văn hoá ra sao. Ai bảo mình “phông bạt khoe khoang” thì mình chỉ mỉm cười: 100 người 100 lối sống, đâu thể bắt cả nước Mỹ ở nhà coi TV vì bạn bận tăng ca. Hồi mình mới qua, người ta đi nhậu mình đi nghe–nói, người ta xem phim lồng tiếng mình xem phim không phụ đề; đổi lại bây giờ mình thong dong nói cười, quay clip chia sẻ cho mọi người coi cho vui, thậm chí đủ view đổ xăng tiếp tục rong ruổi—thế gọi là “khoe trải nghiệm”, không phải “khoe của”.

Chuyện chọn nhà lúc mới qua cũng như chọn bối cảnh cho phim: cảnh đẹp quá mà xa thì ekip xỉu. Mình làm thế này: 15 ngày đầu thuê Airbnb để hồi sức rồi chạy tìm “nhà ở cố định” (thuê hoặc mua—nếu tài chính mạnh thì nhiều cô chú EB3 vào là mua luôn). Tiêu chí chung gọn gàng: 1) Vì con: ưu tiên khu có trường tốt, cơ sở vật chất ổn, an toàn, dịch vụ cộng đồng đầy đủ. Mẹo “nhìn là biết”: cỏ cắt thẳng, vỉa hè sạch, nhà tươm tất, ít xe đậu bừa—thường là điểm trường ổn; tất nhiên vẫn nên check rating trường. 2) Vì vợ & kinh tế: đừng đẩy nhà vào “hóc bà tó”, gần chợ, gần việc làm bán thời gian thì cả nhà vui; đôi khi thêm 200–300 đô tiền thuê nhưng tiết kiệm vô số giờ chạy xe và mở thêm cơ hội cho vợ. 3) Vì bản thân: chịu khó lái 30–40 phút đi làm là bình thường, hơn nữa thì chiều về… tàn pin; nhớ chạy thử đường tới hãng, coi tiện ích xung quanh để tính phạm vi tìm nhà. Nhờ vậy phim gia đình đỡ cảnh “gào khóc giữa giờ cao điểm”.

Còn một mảnh ghép nữa: cộng đồng. Ngày đầu bỡ ngỡ, mình may mắn gặp anh chị người Việt cho thuê căn nhà dễ thương; hai gia đình giờ thành bạn, lâu lâu rủ nhau ăn uống, dịp lễ thì bày pháo ngoài sân—tất nhiên bật lửa cách xa, trẻ con cách xa hơn, ông hàng xóm cách… một cái gật đầu. Những tấm hình mình đăng không phải để vẽ đời màu hồng mà để nhắc mình rằng giấc mơ không tự tới: nó đến sau hàng trăm giờ luyện tiếng Anh, hàng chục lần gõ cửa, và hàng nghìn cây số lái xe “khám phá xóm mình”.
Tóm gọn: muốn đời như phim thì đừng chờ đạo diễn—tự viết kịch bản. Ôn từ vựng, bật video call luyện nói, cuối tuần nổ máy đi chơi, dám thử món mới, dám bắt chuyện lạ, chọn nhà khéo vì con vì vợ rồi mới tới mình. Một ngày nào đó, bạn sẽ ngồi trên bãi cỏ trước sân, ly “DREAM BIG” trên tay, cờ Mỹ đung đưa, pháo hoa nổ “pằng pằng” (đã xin phép, đã an toàn)—và nhận ra: ừ, phim này do chính mình đạo diễn, diễn viên phụ là may mắn, còn vai chính là… sự chịu khó của bạn.
Việt Lê, viết và sửa bởi Gibbs VietBF