Mẹ Nam suốt mười hai năm không ngừng t́m kiếm cha cậu, dù cả xóm kháo nhau rằng ông ấy mất tích v́ tai nạn ch́m tàu khi đi công tác.
- "Ông ấy c̣n sống," mẹ Nam nói, mắt đỏ hoe nhưng giọng đanh lại, "đàn ông như ông ấy, quỷ tha ma bắt c̣n chưa chịu đi, huống chi là đi vội như thế."
Nam tin mẹ. Cho đến ngày cậu lướt FB và thấy tấm ảnh một đại gia bất động sản tại một hội thảo. Người đứng cạnh ông ta – khuôn mặt góc cạnh, vết bớt h́nh lá đề sau tai – chính là cha Nam. Chỉ có điều, trong phần chú thích, ông được giới thiệu là rể quư của gia tộc nhà họ Lâm.
Nam đưa điện thoại cho mẹ xem. Bà lặng đi một lúc, rồi bỗng cười khẩy:
- "À, ảnh do AI tạo ra thôi con. Bố con ch.ết thật rồi."
- "Nhưng đây rơ ràng là…"
- "Là cái xác biết đi đấy," mẹ Nam ngắt lời, giọng the thé như dao cạo, "người chết mà c̣n làm được chức phó giám đốc, cưới vợ giàu, th́ hẳn phải giỏi hơn cả người sống."
Nam chưa kịp hỏi thêm, mẹ đă quay đi, vứt chiếc điện thoại xuống ghế:
- "Thôi, đừng t́m nữa. Thân mà c̣n ham tiền ham gái, th́ chắc chắn… hồn đă phiêu diêu từ lâu rồi."
Sáng hôm sau, bà dọn ra một mâm cơm cúng, thắp hương khấn vái:
- "Cầu mong chồng tôi dưới suối vàng an nghỉ, đừng… hiện về làm phiền vợ con."
Nam nh́n khói hương lượn lờ, tự hỏi không biết cha – ở một nơi xa xôi nào đó – có đột nhiên nhột tai hay không.
VietBF@sưu tập