40 năm sau ngày tốt nghiệp, buổi họp lớp tưởng như là dịp để ôn lại kỷ niệm xưa, hóa ra lại trở thành kư ức buồn của người đàn ông Trung Quốc.
Buổi họp lớp 40 năm được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Tin nhắn mời họp lớp xuất hiện trong nhóm chat. Tưởng chừng Tề Phi sẽ bỏ qua như nhiều năm trước nhưng lần này anh quyết định tham dự. Sau bao thăng trầm của cuộc đời, anh muốn một lần trở lại gặp bạn bè, t́m lại chút kư ức của tuổi học tṛ.
Ngày c̣n ngồi trên ghế nhà trường, Tề Phi vốn là học sinh ham chơi, thành tích học tập luôn ở nhóm cuối lớp. Anh thường xuyên bị thầy cô nhắc nhở, bạn bè coi là “đứa học dốt”. Những tṛ đùa, những ánh nh́n coi thường ngày ấy đă in dấu sâu trong kư ức, khiến anh dần tách ḿnh khỏi tập thể. Ra trường, Tề Phi gần như không c̣n liên lạc với các bạn cũ.
Thế nhưng, cuộc đời Tề Phi lại rẽ sang hướng khác. Khi nhiều bạn bè chọn con đường công chức hoặc kế nghiệp gia đ́nh, anh lại rẽ lối sang khởi nghiệp. Những năm đầu gian nan, Tề Phi từng nếm đủ thất bại, nhưng kiên tŕ và liều lĩnh đă giúp anh gặt hái thành công. Ở tuổi trung niên, anh sở hữu công ty riêng, tài chính dư dả.
Dù có cuộc sống sung túc, Tề Phi vẫn giữ thói quen sống giản dị. Anh không thích khoe khoang. Có lẽ cũng v́ thế, trong buổi họp lớp 40 năm, khi anh xuất hiện, mọi người cũng chẳng để ư đến anh quá nhiều.
Hôm đó, Tề Phi chỉ mặc chiếc áo sơ mi cũ, quần tây thẳng nếp và đi đôi giày da quen thuộc. Anh bắt taxi đến nhà hàng, mang trong ḷng sự háo hức. Ngay khi bước vào pḥng tiệc, Tề Phi nhận thấy nhiều ánh mắt ḍ xét. Một số bạn thoáng lúng túng, không nhận ra anh là ai. Sau khi giới thiệu, có người bắt tay hời hợt, có người chỉ gật đầu rồi quay sang nói chuyện với nhóm bạn thân thiết. Cảm giác lạc lơng tràn về nhưng Tề Phi vẫn cố gắng nán lại đến cuối v́ rất trân trọng lần gặp gỡ này.
Trong suốt bữa tiệc, anh cố ḥa ḿnh vào câu chuyện của mọi người. Bạn bè anh, người khoe chuyện công ty mới nhận hợp đồng triệu đô, con cái giỏi giang, người khoe đă xây biệt thự, mới đi du lịch khắp thế giới. Khi có ai hỏi, Tề Phi chỉ trả lời ngắn gọn: “Ḿnh làm kinh doanh, cũng tạm đủ ăn.” Sự khiêm nhường ấy khiến nhiều người càng tin rằng anh chẳng có ǵ nổi bật.
Đến cuối buổi, lớp bắt đầu bàn chuyện thanh toán. Nhiều người đề nghị góp quỹ để chi trả cho bữa tiệc. Thấy vậy, Tề Phi chủ động đứng dậy: “Để ḿnh trả cho, coi như tạ lỗi khi những lần họp lớp trước không thể góp mặt.”
Chưa kịp lấy ví, anh nghe tiếng một bạn học bật cười, nửa đùa nửa thật: “Thôi, khỏi thu của cậu ấy, chắc chẳng đủ tiền đâu.”
Câu nói ấy lập tức gợi về kư ức xưa, khi Tề Phi thường xuyên bị bạn bè chê bai, coi thường và bị xem như “kẻ ngoài lề” trong lớp. Lần này, anh chỉ muốn bày tỏ tấm ḷng, coi bữa tiệc như một kỷ niệm đẹp sau nhiều năm xa cách, nhưng ngay cả sự chân thành ấy cũng trở thành tṛ cười. Đang định cười trừ rồi thanh toán hóa đơn, Tề Phi lại nghe một người bạn buông thêm: “Cậu có chắn trả được không, nhỡ không đủ tiền th́ ngại lắm.”
Những tiếng cười rộ lên sau câu nói ấy khiến mặt Tề Phi nóng bừng. Tề Phi lập tức gập chiếc ví lại, tặc lưỡi nói: “Cũng đúng! Vậy các cậu trả hộ ḿnh nhé” rồi báo có việc gấp cần về luôn.
Bước ra khỏi nhà hàng, Tề Phi lặng lẽ bắt taxi trở về. Giữa băi đỗ xe toàn ô tô sang trọng của bạn bè, h́nh ảnh anh bước lên chiếc taxi khiến một vài người buông lời mỉa mai.
Trên đường về, tay Tề Phi vẫn nắm chặt chiếc ví với xấp tiền đă chuẩn bị sẵn để thanh toán. Anh chợt nhận ra, không phải thời gian 40 năm làm con người thay đổi, mà chính định kiến đă khiến khoảng cách trở giữa những người bạn trở nên không thể lấp đầy. Và ngay lúc ấy, anh tự nhủ: sẽ không bao giờ đi họp lớp nữa – bởi có những cuộc gặp gỡ không mang lại niềm vui, mà chỉ gợi lại những vết thương chẳng bao giờ lành.
VietBF@ Sưu tập
|
|