Tôi từng nghĩ nếu chồng ngoại t́nh, tôi sẽ đánh ghen cho ra ngô ra khoai. Nhưng khi sự thật được phơi bày, tôi lại không thể khóc, không thể giận, cũng không thể tha thứ.
Tôi từng nghĩ, nếu một ngày chồng phản bội, tôi sẽ sẵn sàng đối đầu, sẵn sàng đánh ghen như hàng trăm câu chuyện tôi từng đọc. Nhưng rồi, khi rơi đúng vào hoàn cảnh ấy, tôi mới thấy mọi thứ không đơn giản.
Chồng tôi thay đổi từ hơn một năm trước. Anh thường xuyên về nhà muộn, tâm trạng thất thường, lúc th́ vui vẻ quá mức, lúc lại im lặng như có điều ǵ giấu giếm. Điện thoại không rời tay, cứ có tin nhắn là lập tức rời khỏi chỗ tôi.
Linh cảm của phụ nữ mách tôi rằng có điều ǵ đó không ổn. Tôi bắt đầu âm thầm theo dơi, lục t́m từng dấu hiệu nhỏ nhất. Cuối cùng, tôi t́m được địa chỉ người phụ nữ mà anh thường lui tới. Tôi không c̣n giữ được b́nh tĩnh, ḷng đầy giận dữ và tổn thương, tôi quyết định t́m đến cô ta để “nói chuyện rơ ràng”.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến, là cảnh tượng trước mắt. Một căn nhà trọ cũ kỹ, đơn sơ. Người phụ nữ ấy, khuôn mặt hốc hác, làn da sạm đi v́ bệnh tật, mái tóc rụng lưa thưa. Không son phấn, không váy áo quyến rũ, không hề giống h́nh ảnh “tiểu tam” mà tôi h́nh dung.
Cô ấy là người yêu cũ của chồng tôi. Người từng xinh đẹp, có công việc tốt, từng được gia đ́nh anh xem như con dâu tương lai. Nhưng vài năm trước, cô phát hiện ḿnh mắc bệnh, bỏ việc, tự điều trị. Tiền bạc tiêu hết, không dám nói với bố mẹ, cô ấy sống lặng lẽ trong căn pḥng trọ này, dựa vào bảo hiểm và… sự giúp đỡ âm thầm của chồng tôi.
Tôi choáng váng khi nghe anh thú nhận. Suốt hai năm qua, anh giấu tôi, gửi tiền đều đặn cho cô ấy. Có đêm c̣n ngủ lại để đưa cô đi viện nếu bệnh tái phát.
“Anh không c̣n t́nh cảm, chỉ là nghĩa cũ, là trách nhiệm. Anh thương cô ấy v́ giờ chẳng c̣n ai bên cạnh,” anh nói. Giọng anh buồn, đầy áy náy.
Tôi nghe mà ḷng như có ai bóp nghẹt. Một người đàn ông có thể v́ “nghĩa” mà âm thầm làm tất cả những điều ấy ư? Có thể giấu vợ, dối lừa, chăm sóc tận t́nh cho người từng là người yêu cũ mà không vướng bận chút t́nh cảm nào?
Điều khiến tôi đau hơn nữa là anh xin tôi... mỗi tháng đưa 2 triệu đồng để anh tiếp tục giúp đỡ cô ấy.
"Anh mong em hiểu. Nếu em thương anh, hăy cho anh cơ hội làm điều này. Nếu em không đồng ư, th́… có lẽ giữa vợ chồng ḿnh cũng khó ḥa thuận lâu dài," anh nói, dằn vặt mà vẫn kiên quyết.
Tôi im lặng. Không phải v́ tôi bao dung. Mà v́ tôi không biết nên chọn ǵ: Là người vợ rộng lượng chấp nhận chia sẻ người chồng ḿnh với một người phụ nữ khác — dù đó là sự giúp đỡ trong sáng, hay là người phụ nữ tỉnh táo biết giữ ranh giới và ḷng tự trọng?
Tôi cũng từng biết cô ấy, từng âm thầm so sánh rồi tự ti v́ cô ấy đẹp, giỏi giang hơn tôi. Nhưng giờ, dù hoàn cảnh đổi thay, tôi vẫn không thể “cho phép” người đó bước vào hôn nhân của ḿnh theo bất kỳ danh nghĩa nào.
Tôi thương người đàn bà ấy, thật sự. Nhưng không ai có thể yêu thương giúp tôi được, cũng không ai sống thay tôi trong cuộc hôn nhân này.
Tôi chưa trả lời chồng. Tôi cần thời gian. Nhưng có một điều tôi biết chắc, là tôi chưa bao giờ thấy ḿnh và chồng xa nhau đến thế.
Trên đời, có người phụ nữ nào chấp nhận nh́n chồng ḿnh chăm sóc cho một người đàn bà khác, mang danh “người yêu cũ”, mà không rạn vỡ ḷng tin? Tôi th́ không.
VietBF@ sưu tập
|
|