Cả hai vợ chồng tôi đều là dân kinh doanh nên luôn luôn đầu tắt mặt tối với công việc. Từ hồi mang bầu tôi đă phải nhờ đến giúp việc đỡ đần mọi chuyện. 6 năm rồi, vợ chồng tôi cũng chưa có ư sinh thêm con đứa thứ 2, v́ muốn tập trung vào kiếm tiền. Sinh con luôn mọi thứ giang dở hết.
Có chị ô sin làm ở nhà dọn dẹp, chăm con giúp tôi cũng yên tâm làm ăn. Chị ấy hơn tôi một tuổi, người ở quê không lấy chồng nên cũng dễ bảo. Nhiều khi tôi cũng mai mối cho chị chỗ tử tế, nhưng chị lại lắc đầu bảo muốn sống một ḿnh. Nói vậy, chứ chị ấy đi lấy chồng tôi cũng tiếc lắm chứ? Giờ chị nghỉ t́m đâu ra người thạo việc, vừa ư tôi như chị được.
Cuối tuần tôi có việc phải đi tỉnh giải quyết gấp, dặn chồng ở nhà nhớ ngày mai đưa con sang bà ngoại dự buổi ăn hỏi của em trai tôi. C̣n tôi sẽ thu xếp về sớm nhất có thể, vắng mặt tôi kiểu ǵ ba mẹ cũng giận ra mặt.
Đến đấy xử lư mọi chuyện xong cũng gần 8h sáng. Xong việc tôi vội chạy xe về thẳng Hà Nội, định tới luôn nhà bà ngoại nhưng nghĩ quần áo ḿnh bẩn quá nên về thay. Vội vàng mở cửa vào nhà lên tầng thay đồ. Chọn đại bộ đồ, tôi vội vă trang điểm rồi đi rồi. Xuống tầng 1 đi qua pḥng chị ô sin, tôi khựng người lại khi nghe tiếng thở hổn hển ở trong đó, chẳng lẽ chồng và chị giúp việc ngoại t́nh?
Dừng lại, ghé sát tai vào cánh cửa pḥng đóng kín tôi suưt nữa xỉu v́ đó là tiếng thở dốc của chồng ḿnh. C̣n chị ô sin kia th́ cứ động viên anh bằng những lời lẽ nghe sởn cả da già.
- Cố lên anh, một chút nữa là được rồi.
- Em b́nh tĩnh, để anh thở một chút đă. Làm liền một lèo anh e là không nổi mất. Em biết anh cũng yếu mà.
- Thế thôi, anh cứ cố gắng làm đi. Em sẽ giúp anh là được chứ ǵ. Sắp được rồi, bỏ dở th́ lại phí công sức lắm. Vài phút nữa thôi là được rồi.
- Ừ…nhẹ nhẹ thôi em nhé. Anh sợ bị làm sao lắm.
Cầm chiếc túi trên tay mà tôi rơi từ lúc nào không hay. Chẳng lẽ chồng tôi và chị giúp việc đang hú hí với nhau hay sao? Ai thấy tôi không có nhà cái là xuống pḥng chị ta vui vẻ đến kiệt sức như vậy à. Bảo sao tôi nhắm bao nhiêu chỗ cho chị ta lấy chồng, mà chị ta lắc đầu từ chối. Vậy là chị giúp việc và chồng đă có t́nh ư với nhau rồi sao, chuyện chồng và giúp việc ngoại t́nh thật không thể tin nổi.
Chân tay tôi bủn rủn định bước đi, nhưng nghĩ như thế là hèn, là không nên. Làm vậy khác ǵ bảo chồng tôi và chị giúp việc cứ ngoại t́nh với nhau đi. Nuốt nước mắt vào trong, tôi đập cửa pḥng chị giúp việc như cháy nhà. Măi đến 5 phút sau chồng tôi mới hé cửa tḥ mặt ra.
Vừa nh́n thấy chồng, tôi đă tát cho anh một cái đau điếng rồi chửi mắng như hét vào tai anh.
- Anh dám giấu em hú hí, ngoại t́nh với cô ta sao? Em không ngờ, 2 người em tin tưởng nhất lại là người đâm lén sau lưng em như vậy. Tôi hận các người, các người hăy cút khỏi nhà tôi ngay.
- Em b́nh tĩnh đi xem nào. Em mở mắt ra nh́n kỹ lại pḥng đi, anh chỉ xuống giúp chị Thu (giúp việc) kê lại cái tủ quần áo ra chỗ khác thôi mà. Làm ǵ có chuyện anh phản bội em đâu chứ, chắc vừa em nghe thấy tiếng thở của anh cứ nghĩ là…, em có biết là lôi được cái tủ gỗ to vật vă ra như thế này ai cũng thở v́ mệt vợ à.
- Đúng đấy cô Lan (tên tôi) ạ, chị nhờ anh Hà (chồng tôi) xuống giúp chị kê lại cái tủ ra chỗ khác thôi. Em đừng nghĩ linh tinh oan cho chú đấy. Chị nợ ân t́nh của em c̣n chưa chả được, chị đâu dám ăn gan hùm làm chuyện này chứ? Nếu em không tin th́ xem lại camera là biết liền.
- Hai người nói thật chứ? Sự việc vừa rồi là em nghe và hiểu nhầm thôi ư? Hai người ngồi im đấy đợi em một chút.
Tôi vội vàng mở điện thoại ra kiểm tra camera xem có chuyện ngoại t́nh hay không, đúng là chồng giúp chị giúp việc kê lại cái tủ chứ không làm ǵ cả. May mà cũng có camera, không th́ có chết tôi cũng không thể tin được lời giải thích của họ. Biết là ḿnh hiểu nhầm, làm hơi lố tôi vội xin lỗi và kéo chồng lên pḥng ngay.
Vừa hay lúc đó mẹ tôi gọi điện thoại giục sang nhà. Biết quên chuyện quan trọng vợ chồng tôi lại hấp tấp chạy đi ngay lập tức. Tối về nhà nghĩ chuyện ban chiều mà tôi xấu hổ quá, tự nhiên hiểu nhầm rồi vu vạ cho chồng và chị giúp việc. Ngày mai tôi phải đi mua thứ ǵ đó về tạ tội với 2 người mới được, suưt chút nữa th́ tôi làm tan cửa nát nhà rồi.