Một tối, tôi thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh, rồi đi ngang qua pḥng khách và vô t́nh nghe được cuộc tṛ chuyện của các con khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi năm nay đă 70 tuổi. Sau khi chồng qua đời sớm, tôi một ḿnh nuôi dạy con gái. Cuộc sống của mẹ con tôi không phải giàu có, nhưng tôi luôn cố gắng nuôi dạy con thật tốt, để con có một tương lai tươi sáng. Con gái tôi học hành chăm chỉ, tốt nghiệp đại học, rồi lấy chồng và định cư tại thành phố.
Khi tôi nghỉ hưu, tôi vẫn c̣n khỏe mạnh, có thể tự lo cho bản thân. Nhưng con gái luôn lo lắng cho tôi. Con thường nói: “Mẹ sống một ḿnh sẽ cô đơn lắm. Mẹ về sống với vợ chồng con cho vui.” Sau một chút do dự, tôi quyết định về sống cùng con, mong được gần gũi, chăm sóc cháu và được ở bên con cái khi về già.
Con rể của tôi là một người đàn ông lịch sự, làm việc trong một công ty kỹ thuật. Cậu ấy ít nói, nhưng rất tôn trọng tôi. Chúng tôi sống chung được 2 năm, và tôi cảm thấy không gây phiền phức ǵ cho họ, ngược lại, tôi thấy ḿnh có ích khi giúp đỡ con cái việc nhà cửa, chăm cháu và nấu ăn. Tuy nhiên, dần dần tôi cảm thấy ḿnh như một người giữ trẻ miễn phí trong mắt con rể, và điều này khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu nhưng không biết phải nói sao.
Một tối, tôi thức dậy giữa đêm để đi vệ sinh, rồi đi ngang qua pḥng khách và vô t́nh nghe được cuộc tṛ chuyện của các con khiến tim tôi như bị bóp nghẹt. Con gái tôi bảo: “Mẹ giờ già rồi, không c̣n khỏe như trước nữa. Chúng ta phải t́m người giúp việc để mẹ đỡ vất vả.”

Ảnh minh họa
Con rể tôi im lặng một lúc rồi trả lời: “Không phải vợ chồng ḿnh vẫn luôn quan tâm, chăm sóc mẹ cẩn thận từ trước đến giờ đó sao. Giờ em bảo thuê thêm người giúp việc, anh không kham nổi được nữa đâu. Mẹ ở đây cũng có phải làm việc ǵ đâu mà mệt?. Mẹ có 200 triệu tiền tiết kiệm nhưng từ lúc lên ở đây bà cũng có đỡ đần ḿnh được đồng nào đâu"
Câu nói đó như một cú tát vào mặt tôi. Tôi cảm thấy choáng váng, không thể tin vào tai ḿnh. Con gái tôi nhẹ nhàng trả lời: “Tiền của mẹ là của mẹ, muốn dùng thế nào là chuyện của mẹ, sao phải tính toán thế?”
Nhưng con rể tôi lại cười khẩy: “Mẹ em giữ khư khư vậy sau này cũng có đem theo được đâu”
Tôi đứng sững lại, cảm giác tim ḿnh như vỡ ra từng mảnh. Những lời này tôi không ngờ lại được nghe từ những người mà tôi đă cưu mang suốt bao nhiêu năm qua.
Ngày hôm sau, tôi vẫn làm bữa sáng như mọi khi, không có một lời nói nào về cuộc tṛ chuyện đêm qua. Sau bữa ăn, tôi không nói ǵ với ai, chỉ lặng lẽ lên pḥng ḿnh, lấy ra một số quần áo và sổ tiết kiệm, rồi viết một lá thư ngắn gửi cho con gái.
Lá thư để lại trên bàn ăn chỉ vỏn vẹn mấy ḍng: “Thảo à, mẹ đă nghĩ kỹ rồi. Mẹ không muốn làm gánh nặng cho con. Mẹ sẽ về quê sống với những người bạn già. Trong sổ này có 200 triệu, mẹ để lại cho con, mật khẩu là ngày sinh của con. Cảm ơn con đă chăm sóc mẹ trong suốt thời gian qua.”
Sau đó, tôi thu xếp hành lư, lặng lẽ rời khỏi nhà mà không một lời từ biệt. Tôi quyết định trở về quê, nơi tôi đă sinh ra và lớn lên. Ở đó, tôi có bạn bè, có những người đồng cảnh ngộ và không c̣n phải đối diện với những tính toán, những lời nói khiến tôi cảm thấy ḿnh trở thành gánh nặng cho người khác.
Cuộc sống nơi quê hương trở nên b́nh yên, không ồn ào, không tính toán. Tôi có những người bạn để tṛ chuyện, có thể vui vẻ chơi bài, tập thể dục, và nhất là không cảm thấy ḿnh là gánh nặng cho ai. Dù con gái tôi có đến thăm, nhưng tôi luôn mỉm cười và nói rằng tôi không hối hận về quyết định của ḿnh.
Một lần, Thảo đến thăm tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ ơi, sao mẹ có thể bỏ đi như vậy?”
Tôi chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ tay con gái: “Mẹ già rồi. Mẹ không muốn nghe người ta tính toán xem ḿnh có đáng tiền hay không. Mẹ muốn sống yên b́nh.”
Con bé khóc, rồi xin lỗi tôi. Tôi lắc đầu, nói: “Mẹ không trách con. Mẹ chỉ muốn cho con một lựa chọn dễ dàng hơn.”
Cuộc đời về già, điều tôi sợ không phải là thiếu thốn, mà là cảm giác ḿnh trở thành gánh nặng cho người khác. Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng phẩm giá và ḷng tự trọng là thứ không thể đo đếm bằng tiền. Ḷng người thay đổi rất nhanh, và khi tôi quyết định rời đi, tôi không c̣n ǵ ngoài sự b́nh yên trong tâm hồn.
VietBF@sưu tập