Tôi chưa từng nghĩ có một ngày ḿnh lại rơi vào t́nh cảnh éo le đến như vậy. Chồng tôi – người đàn ông tôi từng tin tưởng tuyệt đối – đă phản bội lại t́nh yêu, ḷng tin và cả sự chung thủy của tôi chỉ v́ một phút “ham của lạ”.
Chúng tôi kết hôn được 7 năm, có với nhau hai mặt con. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng êm đềm, nhưng tôi luôn cố gắng vun vén, tin rằng chồng ḿnh là người biết nghĩ cho gia đ́nh. Anh làm công tŕnh, thường xuyên phải đi tỉnh, có khi cả tuần mới về nhà một lần. Tôi ở nhà chăm con, nội trợ, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Cũng có lúc tôi mệt mỏi, chán nản v́ cảm thấy ḿnh hy sinh quá nhiều, nhưng nghĩ đến các con, tôi lại tự động viên bản thân cố gắng thêm chút nữa.
Mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ cách đây hơn một tháng. Chồng tôi về nhà với vẻ mặt mệt mỏi, ủ rũ khác thường. Anh lặng lẽ, chẳng c̣n gần gũi vợ con như trước. Tôi gặng hỏi th́ anh bảo bị áp lực công việc, nhưng bản năng của một người vợ cho tôi biết có điều ǵ đó đang giấu giếm. Măi đến khi tôi vô t́nh phát hiện đơn thuốc lạ trong ví anh – thứ thuốc chỉ dành cho người mắc bệnh xă hội – mọi bí mật mới dần lộ ra.
Tôi choáng váng, tay run đến mức đánh rơi cả tờ giấy xuống đất. Tôi tra cứu, rồi lặng người khi biết đó là thuốc điều trị bệnh lậu. Lúc ấy, tôi cảm thấy tim ḿnh như bị ai bóp nghẹt. Không c̣n giữ được b́nh tĩnh, tôi chất vấn chồng. Sau một hồi quanh co, anh cúi gằm mặt thú nhận: “Anh lỡ quan hệ với một cô gái làng chơi trong chuyến đi công tác... không dùng biện pháp bảo vệ, giờ anh mang bệnh. Anh xin lỗi...”.
Tôi lặng người đi. Làm sao một người đàn ông có vợ con đề huề, cuộc sống không thiếu thốn lại có thể lao vào tṛ chơi bệnh hoạn đó? Anh bảo là do bạn bè rủ rê, do uống nhiều rượu, do “ham của lạ” trong phút yếu ḷng. Nhưng với tôi, đó chỉ là những lư do ngụy biện.
Anh quỳ gối xin tôi tha thứ. Anh bảo anh sợ mất gia đ́nh, sợ các con khinh bỉ ḿnh. Anh khóc – lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông từng kiêu hănh như anh khóc thảm thiết như vậy.
Tôi muốn gào lên, muốn đập phá, muốn hét vào mặt anh rằng anh đă làm tổn thương tôi đến nhường nào. Nhưng cuối cùng, tôi chỉ im lặng. Đêm ấy, tôi nằm ôm con, ḷng rối như tơ ṿ. Tôi sợ bản thân cũng đă bị lây nhiễm. Sáng hôm sau, tôi đi kiểm tra sức khỏe. May mắn thay, tôi chưa bị ảnh hưởng. Nhưng vết sẹo tâm lư mà anh để lại th́ chưa biết bao giờ lành.
Đă nhiều lần tôi tự hỏi: "Tha thứ cho chồng là yếu đuối hay là bao dung?". Bạn bè, người thân mỗi người một ư. Có người bảo: “Loại đàn ông ấy không đáng”, có người lại nói: “Nghĩ đến các con mà giữ lại mái ấm”.
Cuối cùng, tôi chọn cách sống chậm lại. Tôi chưa tha thứ, nhưng cũng chưa ly hôn. Tôi để anh sống trong cảm giác tội lỗi, để tự anh chứng minh rằng sự ăn năn của ḿnh là thật ḷng. C̣n tôi, tôi dành thời gian yêu thương chính ḿnh và các con nhiều hơn.
Hôn nhân không phải lúc nào cũng trọn vẹn. Khi ḷng tin bị đánh mất, điều duy nhất c̣n lại là thời gian – để chữa lành hoặc để chia ly.
VietBF@ sưu tập
|