Ông Tư năm nay 78 tuổi, vô viện dưỡng lăo được hơn hai năm. Vợ ông mất sớm, con cái đều ở xa, mỗi năm ghé thăm được đôi ba lần. Từ ngày vào viện, ông hay ngồi một ḿnh ngoài ghế đá, mắt dơi nh́n mấy bụi hoa giấy hồng rực, trông chừng như đang mong ai đó đến.
Bà Bảy, 74 tuổi, mới vô viện ba tháng nay. Chồng bà mất lâu rồi, để lại ḿnh bà với một ngôi nhà trống vắng. Bà tự nguyện xin vô viện v́ nói ở đây vui, đỡ cô đơn. Bà nhanh nhẹn, nói cười luôn miệng, ai cũng quư.
Một buổi chiều, ông Tư ngồi ở băng ghế quen thuộc. Bà Bảy bưng bát chè ra, ngồi xuống cạnh ông, cười:
– Sao ông cứ ngồi một ḿnh hoài vậy? Ngắm hoa hoài không chán hả?
Ông Tư găi đầu, ấp úng:
– Ờ… th́… quen rồi.
Bà Bảy búng vai ông cái “chóc”:
– Bộ không muốn có người ngồi kế bên hả?
Ông Tư đỏ bừng cả mặt, lắp bắp:
– Có… chớ… mà… mà không biết nói sao…
Bà Bảy ph́ cười, ch́a luôn cái muỗng chè:
– Ăn đi. Ngọt lắm. Ngọt giống tui vậy đó!
Ông Tư cười, nhận lấy muỗng chè. Từ hôm đó, chiều nào hai người cũng ngồi cùng nhau. Họ kể chuyện xưa, chuyện con cháu, chuyện đồng lúa, chuyện băo năm nào… Rồi bà Bảy c̣n bắt ông Tư tập thể dục dưỡng sinh, bắt ông vỗ tay theo nhạc. Ông Tư giả vờ than mệt nhưng bữa nào cũng ráng tập v́… “sợ bả giận”.
Một tối, viện dưỡng lăo tổ chức sinh hoạt văn nghệ. Bà Bảy đăng kư hát bài “Nỗi buồn hoa phượng”. Vừa hát, bà vừa nh́n ông Tư, mắt long lanh nước. Đến đoạn:
“Mỗi năm đến hè ḷng man mác buồn…”
bà bỗng quăng micro, chỉ ông Tư mà nói lớn:
– Nè, ông Tư! Mỗi năm đến hè mà tui c̣n ngồi một ḿnh là tui buồn lắm nghe chưa!
Cả hội trường cười rần rần. Ông Tư lúng túng đứng dậy, lúng búng:
– Th́… th́… tui đâu có để bả một ḿnh đâu!
Rồi hai ông bà nắm tay nhau bước xuống sân khấu, giữa những tiếng vỗ tay vang dội. Từ hôm đó, ai cũng biết viện dưỡng lăo có “đôi bạn già” mới. Hai cụ dắt nhau đi tập thể dục, chia nhau cái bánh, bưng nước cho nhau, thậm chí có bữa c̣n “giận hờn vu vơ” v́ ông Tư khen cô điều dưỡng trẻ dễ thương.
Nhưng rồi bà Bảy cũng hết giận, chỉ lườm ông Tư một cái sắc như dao:
– Nh́n thôi nghe, đừng có dại mà đi lung tung. Tui già rồi nhưng tui c̣n biết ghen đó!
Ông Tư cười kh́:
– Tui cũng già rồi. Có đi đâu đâu… Có bả là đủ vui rồi!
Mùa xuân năm sau, viện dưỡng lăo tổ chức tiệc Tết. Ông Tư dơng dạc tuyên bố:
– Năm nay tui hứa không ngắm hoa giấy một ḿnh nữa. V́ đă có người… ngọt hơn chè!
Bà Bảy lườm yêu, má đỏ hây hây. Tiếng cười vang rộn khắp viện dưỡng lăo. T́nh yêu, đôi khi chỉ cần bát chè ngọt, một bờ vai già, và cái nắm tay mùa xuân.
VietBF@ sưu tập