Giờ đây, tôi không chỉ phải đối mặt với bài toán t́m người trông con, mà c̣n phải đối mặt với một khoảng cách vô h́nh nhưng lại quá đỗi lớn lao vừa được dựng lên giữa tôi và mẹ chồng.
Thế là một mùa hè nữa lại đến. Với bao gia đ́nh, đó là khoảng thời gian của những chuyến đi chơi xa, những kỳ nghỉ đáng nhớ. C̣n với vợ chồng tôi, mùa hè lại đồng nghĩa với nỗi lo mang tên gửi con ở đâu?
Vợ chồng tôi đều là dân tỉnh lẻ lập nghiệp ở thành phố. Ông bà ngoại ở xa, sức khỏe lại yếu nên chẳng dám phiền. Quanh đi quẩn lại, chỉ có bà nội là hy vọng duy nhất.
Mẹ chồng tôi năm nay ngoài 60, vẫn c̣n nhanh nhẹn, hoạt bát.
Hàng ngày bà ở nhà lo cơm nước, chăm mấy luống rau ngoài mảnh vườn nhỏ, thi thoảng lại đi sinh hoạt ở câu lạc bộ người cao tuổi của phường. Nghĩ bụng, có thêm thằng cu Bi ở nhà tíu tít, chắc bà cũng vui.
Vậy mà, chính cái suy nghĩ "chắc bà cũng vui" ấy của tôi đă khiến tôi phải "sượng trân" khi nhận được câu trả lời của mẹ chồng.
Chiều hôm ấy, sau khi đă lựa lời cẩn thận, tôi mang ít hoa quả sang thưa chuyện với mẹ:
"Mẹ ơi, cu Bi nhà con sắp nghỉ hè rồi. Trường mầm non của cháu không nhận trông hè mẹ ạ. Ông bà ngoại th́ ở xa quá. Con với bố cháu vẫn phải đi làm cả ngày, chẳng biết gửi con ở đâu.
Hay là… con gửi cháu sang nhờ mẹ trông giúp mấy tháng hè được không ạ? Cháu nó ngoan, ăn uống cũng dễ, mẹ không phải vất vả nhiều đâu ạ. Bọn con sẽ gửi thêm tiền để mẹ chi tiêu, bồi bổ ạ."
Tôi đă mường tượng ra đủ kịch bản. Mẹ sẽ vui vẻ đồng ư ngay, hoặc sẽ than thở một chút rằng "lắm việc" nhưng rồi cũng gật đầu. Ai ngờ, mẹ chồng tôi năy giờ vẫn im lặng, mắt nh́n xa xăm ra ngoài cửa sổ, rồi bà quay sang nh́n tôi, chậm răi buông một câu khiến tôi điếng người:
"Trông th́ được thôi. Nhưng nói trước, mỗi tháng 10 triệu, không bớt một xu."
Tai tôi như ù đi. 10 triệu. Con số đó c̣n cao hơn cả lương của tôi. Tôi sững sờ, cổ họng nghẹn đắng lại, chẳng thể thốt nên lời. Nh́n vẻ mặt dửng dưng như không của mẹ, tôi biết bà không hề nói đùa.
Thấy tôi im lặng, mẹ chồng lại nói tiếp, giọng đều đều: "Giờ cái ǵ chẳng đắt đỏ. Trông một đứa trẻ con đâu phải chuyện chơi. Nào ăn uống, nào điện nước, rồi nó chạy nhảy có mệnh hệ ǵ, ai chịu trách nhiệm? Bố mẹ đi làm cả ngày, phó mặc cho bà. Tôi già rồi, cũng phải có đồng ra đồng vào để pḥng thân chứ".
Từng lời của mẹ như từng nhát dao cứa vào ḷng tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng t́nh cảm bà cháu lại có thể được đong đếm một cách ṣng phẳng và lạnh lùng đến vậy. Chẳng lẽ công sức trông cháu của bà, niềm vui sum vầy bên con cháu, tất cả đều phải quy ra tiền hay sao?
Tôi không tiếc tiền, nếu đó là khoản tôi tự nguyện biếu bà để bồi dưỡng, để bà vui. Nhưng cách mẹ nói, cách mẹ ra giá, khiến tôi cảm thấy ḿnh như đang đi thuê một người giúp việc, chứ không phải đang ngỏ lời nhờ vả người bà ruột thịt của con ḿnh.
Tôi lẳng lặng xin phép ra về, ḷng nặng trĩu. Câu nói của mẹ chồng cứ ám ảnh tôi măi. Có lẽ tôi đă quá ngây thơ khi nghĩ rằng t́nh thân lúc nào cũng vô điều kiện. Giờ đây, tôi không chỉ phải đối mặt với bài toán t́m người trông con, mà c̣n phải đối mặt với một khoảng cách vô h́nh nhưng lại quá đỗi lớn lao vừa được dựng lên giữa tôi và mẹ chồng.
Hè này, có lẽ không chỉ có nắng ngoài trời là oi bức!
VietBF@ sưu tập
|