Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của ḿnh bế tắc không phải v́ chồng, mà v́ người mẹ chồng chi li tiết kiệm.
Lấy chồng được 5 năm, tôi buồn nhiều hơn vui. Dù bản thân đă cố gắng rất nhiều, nhưng chưa đủ để tự mua cho ḿnh một căn hộ. Tôi bàn với chồng ra ngoài thuê nhà để ở cho thoải mái.
Nhưng tôi hiểu người đàn ông chỉ biết nghe lời mẹ như anh không bao giờ chấp nhận chuyện ấy. Hơn nữa, chồng tôi là con một nên anh càng cần gánh trách nhiệm chăm sóc bố mẹ già.
Tôi thừa nhận chồng có nhiều tính tốt. Có lẽ v́ hiểu vợ áp lực khi sống chung với nhà chồng, nên anh cũng nhă nhặn, không gây khó dễ cho tôi.
Người khiến cuộc sống hôn nhân của tôi ngột ngạt chính là mẹ chồng. Bà tiết kiệm từng chậu nước, số điện. Mỗi lần tôi đi đâu, mua đồ ăn về nhà là mẹ nói ra nói vào. Mẹ c̣n không chịu ăn để ép tôi không mua đồ. Bữa cơm mẹ nấu chỉ có rau và đậu, đạm bạc ngoài sức tưởng tượng.
Nhà có máy giặt, nhưng mẹ bắt tôi phải giặt tay để tiết kiệm điện. Việc đó là không thể, nên tôi kiên quyết không chấp nhận. Vậy là mẹ chồng, nàng dâu mặt nặng mày nhẹ suốt ngày. Riêng việc này, chồng bảo vệ và đứng về phía tôi.
Ngày mùa đông, mẹ chồng không cho bật nước nóng quá lâu. Có hôm chỉ bật 10 phút, mẹ đă vào nhắc nhở: “Bật thế là đủ nước tắm rồi con ạ, bật lâu tốn điện”. Có lần tôi đang tắm th́ hết nước nóng, lạnh run người. Đỉnh điểm có lần tôi đang tắm, mẹ đứng ngoài tắt nóng lạnh đi. Vừa tắm vừa gội không đủ nước, tôi vội lau người lao ra ngoài.
Những lần như vậy khiến tôi sôi máu, bực bội, trút giận lên chồng. Dù mỗi tháng tôi đều đóng tiền ăn, tiền điện nước nhưng mẹ chồng vẫn khăng khăng làm theo ư ḿnh v́ nhà là của mẹ. Tắm lâu cũng bị mẹ kêu tốn nước.
Mùa đông có nỗi sợ nóng lạnh, mùa hè có nỗi sợ điều ḥa. Tôi sợ nóng, sợ tỉnh giấc giữa đêm v́ vă mồ hôi nhưng mẹ luôn canh con dâu ngủ thật say rồi vào pḥng tắt điều ḥa. Có hôm con khóc um lên kêu nóng, tôi tưởng điều ḥa có vấn đề, sau mới biết là do mẹ chồng tự ư tắt.
V́ giường chật, chồng tôi luôn nằm dưới tấm đệm kê dưới đất và có quạt chĩa vào người nên anh ngủ rất say, không biết ǵ. Sáng dậy, tôi nói th́ chồng mới biết. Anh kêu ca phàn nàn với mẹ th́ bà lấy lư do sợ cháu lạnh. Nhưng tôi quá hiểu tính mẹ chồng, chỉ v́ tiết kiệm điện.
Bực ḿnh, tôi khóa cửa pḥng, không cho bà vào, th́ bà đi dập cầu dao. Bà bảo không ai để điều ḥa cả đêm. Bà làm vậy là lo cho sức khỏe của cháu. Chúng tôi ngủ say không biết ǵ, trẻ con lạnh, sáng dậy lại ho.
Có hôm, mấy người bạn sang nhà tôi chơi, ngồi buôn chuyện. Đang nói rất rôm rả, mẹ chồng ở đâu bước vào, hai tay chống nạnh: “Trời mát như thế này mà cũng phải bật điều ḥa à, sao không bật cái quạt lên cho nó thoáng?”. Nói rồi, mẹ đi ra, ai cũng ngớ người.
Sau bữa ấy, tôi chán hẳn. Tôi nói với chồng thu xếp tiền, vay mượn ở đâu th́ vay, vay ngân hàng cũng được, nhất định phải mua một căn nhà. Nếu chưa mua được th́ thuê nhà, chứ tôi nhất định không sống chung nữa. Lần này, tôi cho chồng thời hạn 3 tháng. Nếu anh không quyết được th́ tôi sẽ tự quyết. Hậu quả đến đâu, tôi sẽ gánh chịu tất.
VietBF@ sưu tập
|