Ở tuổi 67, sau khi nghỉ hưu, tôi cứ ngỡ ḿnh sẽ có những năm tháng b́nh yên bên con gái và con rể, nhưng tôi đă lầm...
Sau khi nghỉ hưu, tôi từng tin rằng tuổi già chỉ cần có con cháu kề bên, chăm lo th́ chẳng c̣n ǵ phải lo nghĩ. Nhưng rồi, chính trải nghiệm đau ḷng này khiến tôi nhận ra: đôi khi, con cái quan tâm đến cha mẹ không chỉ v́ t́nh thân, mà c̣n v́... số tiền tiết kiệm.
Câu chuyện của tác giả Tô Ân Châu, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).
Nửa đời sóng gió, một ḿnh gánh vác
Tôi vốn là một giáo viên đă về hưu, chồng tôi từng kinh doanh nhỏ. Chúng tôi chẳng giàu sang nhưng cũng có chút tiền tiết kiệm, đủ để sống thoải mái tuổi già.
Chúng tôi chỉ có một cô con gái, Tiểu Vy – niềm tự hào của cả gia đ́nh, học giỏi, thành đạt, lại là giáo viên ở thành phố.
Nhưng đời người vốn chẳng thể êm đềm măi. Chồng tôi bị ung thư gan, qua đời khi c̣n nhiều dang dở.
Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống đơn độc, chỉ biết lấy việc trồng cây, xem TV, tập dưỡng sinh làm niềm vui.
Tôi c̣n nhớ rất rơ, trước khi mất, chồng dặn tôi: "Đừng bao giờ bán căn nhà. Đừng để con cái đứng tên sổ tiết kiệm. Nếu cho vay tiền, chỉ nên cho để chữa bệnh hoặc lo việc học hành cho cháu."
Tôi đă khắc ghi lời dặn đó trong tim, coi như kim chỉ nam cho quăng đời về sau.

Khi thấy con gái than thở khó khăn, tôi c̣n lỡ lời tiết lộ ḿnh có khoản tiết kiệm 600.000 NDT. Và chính từ giây phút đó, tôi đă vô t́nh mở ra bi kịch... Ảnh minh họa
Được con rể đón về thành phố, tôi ngỡ ḿnh may mắn
9 năm sau, sức khỏe tôi yếu dần, bệnh phong thấp khiến việc đi lại ngày một khó khăn. Lúc ấy, con rể đề nghị đón tôi lên thành phố để tiện chăm sóc.
Tôi bất ngờ lắm, rồi cũng thấy ấm ḷng. Nghĩ rằng cuối cùng con cái đă hiểu ḷng cha mẹ, tôi gật đầu đồng ư.
Nửa năm sống ở nhà con gái, tôi cố gắng không trở thành gánh nặng. Tháng nào tôi cũng gửi 2000 NDT phụ chi phí sinh hoạt.
Thậm chí, khi thấy con gái than thở khó khăn, tôi c̣n lỡ lời tiết lộ ḿnh có khoản tiết kiệm 600.000 NDT. Và chính từ giây phút đó, tôi đă vô t́nh mở ra bi kịch...
Ḷng tốt có mục đích
Chẳng bao lâu sau, con rể bắt đầu than văn: nào là áp lực tài chính, nào là tiếng x́ xào từ họ hàng khi "rước mẹ vợ về ở cùng". Rồi cậu ấy thẳng thừng đưa ra ba điều kiện:
Một là, tôi phải bán căn nhà ở quê để mua nhà lớn hơn cho 3 thế hệ sống chung.
Hai là, tôi phải tăng tiền chu cấp hàng tháng từ 2000 lên 3000 NDT.
Ba là, tôi phải để các con đứng tên sổ tiết kiệm để "tiện rút khi có việc khẩn cấp".
Nghe những lời ấy, tôi như có dao cứa vào tim. Tất cả đều là điều chồng tôi từng căn dặn không được làm. Nếu không có lời dặn ấy, có lẽ tôi đă mềm ḷng.
Nhưng lúc này, tôi hiểu rơ: sự quan tâm bấy lâu nay của con rể không xuất phát từ t́nh nghĩa, mà từ căn nhà và sổ tiết kiệm của tôi.
Khi tôi kiên quyết từ chối, con rể liền nổi giận, lớn tiếng trách mắng. C̣n con gái tôi, người mà tôi hết ḷng yêu thương, lại chỉ im lặng. Sự im lặng ấy đau gấp trăm lần những lời mắng chửi.
Quyết định "quay xe" về quê
Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ. Tôi hiểu rằng, nếu ở lại, tôi sẽ chẳng c̣n là mẹ, mà chỉ là "ngân hàng di động" trong mắt con cái.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ thu dọn đồ, gửi lại cho con gái 20.000 NDT coi như tiền ăn ở nửa năm qua, rồi lên xe về quê.
Tôi làm vậy không phải v́ hết t́nh cảm, mà v́ không muốn mang ơn những kẻ chỉ xem tôi như công cụ.
Nghỉ hưu, tự lo cho ḿnh vẫn hơn
Giờ đây, tôi ở quê, cho thuê căn nhà cũ để có tiền trang trải, c̣n bản thân th́ sống cùng một người bạn già. Cuộc sống giản dị nhưng b́nh yên. Tôi vẫn giữ sổ tiết kiệm để dùng khi cần thiết.
Có lúc nghĩ lại, tôi thấy may mắn v́ đă nghe lời chồng. Nếu không, có lẽ tôi đă mất tất cả – cả căn nhà, cả khoản tiền dành dụm, và cả niềm tin vào gia đ́nh.
Qua câu chuyện của ḿnh, tôi hiểu rằng: Tuổi già không phải cứ ở cạnh con cháu là sẽ hạnh phúc. Thứ khiến người già an yên chính là sự độc lập, đặc biệt là tài chính. Bởi trên đời này, không phải đứa con nào cũng thật ḷng muốn lo cho cha mẹ.
Giữ lại cho ḿnh một chỗ dựa, một khoản tiền tiết kiệm, chính là cách cha mẹ tự trao cho ḿnh sự b́nh yên ở tuổi xế chiều.
VietBF@ sưu tập