
Lời nói không chỉ tạo nên số phận, mà c̣n khắc sâu lên gương mặt.
Người xưa dạy:
“Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra.”
Một lời nói có thể cứu một người khỏi tuyệt vọng.
Nhưng cũng có những lời gây thương tổn như một nhát dao, đau hơn cả hành động.
Không phải ngẫu nhiên mà nét miệng của mỗi người đều khác nhau.
Có người miệng tươi, tự nhiên nở hoa – dù chẳng son phấn, vẫn khiến người đối diện dễ chịu.
Có người miệng mím chặt, trễ xuống – ánh nh́n nghiêm nghị, luôn mang cảm giác trách móc, căng thẳng.
⸻
Khẩu nghiệp không chỉ gieo ra ngoài – mà c̣n in ngược vào mặt ḿnh.
• Người hay phán xét, chỉ trích, miệng thường méo nhẹ một bên, môi mỏng, sắc môi nhợt.
• Người thường nói lời cay nghiệt, gian trá, nét môi thường cứng, thiếu độ cong tự nhiên, khi cười như gượng ép.
• Người hay than văn, oán trách, khóe miệng thường trễ xuống, gương mặt luôn phảng phất sự u uất.
Miệng là nơi phát ra nghiệp lực – và cũng là nơi phản chiếu quả báo.
Càng nhiều khẩu nghiệp, nét miệng càng mất đi sự hài ḥa.
Và ngược lại, người sống tử tế, nói lời lành, lời ấm, lời thật ḷng – th́ miệng sẽ tự khắc sinh phúc khí, tỏa ra năng lượng chữa lành.
⸻
Tu miệng là con đường ngắn nhất để tu Tâm.
Muốn đổi vận, trước tiên hăy:
– Hạn chế nói điều vô ích.
– Ngưng chê bai, phán xét.
– Nói lời dễ nghe, từ bi.
– Lặng im đúng lúc.
V́ đôi khi, một nụ cười nhẹ nhàng… cũng là một lời cầu nguyện.
Và một cái mím môi đúng lúc… chính là giữ lại nghiệp cho chính ḿnh.
VietBF@sưu tập