Sáng thứ Bảy ở Washington, các hashtag trên X kéo ghế ngồi chật như quán phở mở cửa ngày lạnh: “Trump ở đâu?”, “Chuyện đó đã xảy ra”, “Trump đã chết” rần rần như một dàn đồng ca hát… lạc tông. Nguồn cơn nghe cũng hợp lý như phim truyền hình: ông không lộ diện sau cuộc họp nội các hôm thứ Ba, lịch cuối tuần trống trơn, còn tài khoản Republicans Against Trump thì rót thêm dầu vào chảo bằng câu hỏi “Ai đang điều hành đất nước?”. Thêm chút gia vị giật gân: một vết bầm tím trên bàn tay từng bị zoom kỹ hơn cả ảnh bề mặt sao Hỏa, vài clip ông đi hơi chếch, nói năng đôi lúc trật nhịp—thế là internet viết luôn kịch bản hồi kết.
Nhưng tiểu thuyết đời thật hay trêu khán giả bằng những cú lật nhẹ như gạt cờ trên green: sáng 30/8, phóng viên pool thấy ông mặc áo polo trắng, đội mũ đỏ, lên xe rời bãi cỏ phía Nam Nhà Trắng cùng cháu nội để đi đánh golf ở Sterling. Tin đồn xẹp như hố cát bị san phẳng, còn cộng đồng mạng đang nghiền ngẫm kịch bản “biến mất bí ẩn” thì phải viết lại từ đầu; ai lỡ gõ dòng điếu văn thì đành bấm nút “Save as draft”.

Câu chuyện sức khỏe—nhân vật phụ nhưng chiếm sóng—vẫn tiếp tục điệu tango riêng: vết bầm tay được giải thích là do aspirin cộng bắt tay như máy dập, mắt cá chân gợi ý chuyện tĩnh mạch “già dặn”, còn người trong cuộc thì khẳng định mình khỏe như… kết quả khám sức khỏe vừa công bố. Trong lúc đó, Truth Social của ông vẫn nảy post đều đều, như tiếng ho khẽ của nhân vật ngoài màn: “Tôi vẫn ở đây, chỉ là không đứng ngay dưới đèn sân khấu”. Mirror US thì gọi hỏi Nhà Trắng, khán giả ngó đồng hồ, còn các hashtag—vừa “lên đồng” hồi tối—giờ nằm co ro như những nhân vật phụ bị đạo diễn cắt cảnh. Bài học rút gọn theo phong cách sân golf: im lặng 48 giờ, internet sẽ viết cho bạn một chương kết; xuất hiện với gậy gộc và cháu nội, internet lại chuyển sang viết phần hậu truyện. Còn “bàn tay tím”? Ở thời đại ống kính 4K và thuyết âm mưu 8K, đôi khi một vệt bầm chỉ là vệt bầm—cho đến khi nó gặp phải trí tưởng tượng có băng thông vô hạn.