
Trong giờ Toán, cô giáo ra đề bài:
“Một cái thùng có 10 lít nước, mỗi phút rò rỉ 0.5 lít. Hỏi sau bao lâu thì thùng hết nước?”
Cả lớp đang cắm cúi tính toán. Riêng Nam, học sinh “chuyên chế” môn học, giơ tay xin phát biểu:
Nam: “Thưa cô, em không cần tính. Em xin trả lời bằng… cảm nhận!”
Cô giáo ngạc nhiên:
Cô giáo: “Cảm nhận gì? Đây là Toán học!”
Nam tỉnh bơ:
Nam: “Thưa cô, em cảm nhận rằng… cái thùng đó không nên rò rỉ. Vì rò rỉ là biểu hiện của sự… thất thoát niềm tin. Nếu thùng là trái tim, thì nước là tình cảm. Mỗi phút mất 0.5 lít, tức là tình cảm đang… phai nhạt.”
Cả lớp cười ngất. Cô giáo lắc đầu:
Cô giáo: “Em đang học Toán hay đang làm thơ?”
Nam đáp:
“Thưa cô, Toán là nghệ thuật của logic. Mà logic thì cũng có cảm xúc. Em đang… cảm xúc hóa logic!”
Cô giáo thở dài:
“Thôi, em về chỗ. Điểm của em là… 10 điểm sáng tạo, trừ hết vì sai đề!”
VietBF@sưu tập