Đêm mùa đông. Gió bấc rít qua khe cửa, mưa lách tách rơi từng giọt như ai đang gõ nhẹ vào ký ức. Trong căn nhà cấp bốn nép mình cuối con ngõ nhỏ, bà Nhạn — đã ngoài bảy mươi — nằm co ro trong chăn, ho khan từng cơn. Căn bệnh cũ tái phát mỗi khi trời đổi gió.
Minh — con trai bà — vừa kết thúc ca làm đêm ở xưởng cơ khí. Chiếc áo bảo hộ lấm lem dầu mỡ, đôi giày nặng trĩu nước mưa. Anh dựng chiếc xe đạp cũ dưới hiên, lặng lẽ bước vào nhà.
Không đèn, không tiếng tivi. Chỉ có tiếng ho yếu ớt, và mùi ẩm thấp của trời mưa luồn vào từng ngóc ngách. Minh đặt túi đồ xuống, tháo vội chiếc áo mưa rồi bước tới bên giường:
— "Mẹ dậy uống thuốc nhé."
Bà Nhạn hé mở mắt, gương mặt nhăn nheo hiện rõ sự mệt mỏi.
— "Thuốc khó uống lắm, mẹ thấy buồn miệng…"
Minh nhìn vào tủ lạnh — trống rỗng. Chỉ có nửa bó rau cải đã héo, một quả trứng luộc từ hôm qua, và một nắm gạo nằm yên lặng trong hũ sành. Anh thở dài, nhóm bếp gas, bắt tay vào nấu cháo gừng.
Bếp nhỏ kêu lách tách. Anh ngồi bên cạnh, tay vừa khuấy cháo vừa lau nước mưa còn đọng trên mặt. Lửa hắt ánh sáng lên gương mặt anh — hốc hác, nhưng đầy sự dịu dàng. Những ký ức về thời thơ bé hiện về: ngày bố mất, mẹ còng lưng bán rau nuôi anh ăn học. Những hôm mưa gió, bà đội nón lá tơi tả đứng ở đầu ngõ, chờ anh về muộn.
Cháo chín. Không có thịt, không hành, không tiêu — nhưng Minh thêm chút gừng để ấm bụng. Anh bưng bát cháo đến, nhẹ đặt lên bàn.
— "Mẹ ăn đi cho ấm người."
Bà Nhạn chống tay ngồi dậy, mắt nhìn anh đượm buồn:
— "Con làm ca đêm, chắc mệt lắm… Sao còn nấu cháo cho mẹ."
Minh cười khẽ, nhưng ánh mắt rưng rưng:
— "Mệt thì ngủ sẽ hết, nhưng nếu mẹ đau mà con không làm gì… thì lòng con sẽ không yên."
Bà cầm bát cháo, run run húp từng thìa nhỏ. Giữa cái lạnh hun hút ngoài kia, bát cháo làm ấm từ cổ họng xuống tận tâm hồn. Minh ngồi bên, lặng lẽ gắp từng miếng gừng, quan sát mẹ ăn như thể sợ từng cơn ho sẽ khiến bà đánh rơi chiếc thìa.
— "Con nhớ hồi nhỏ, mẹ hay nấu cháo gừng cho con mỗi khi con sốt."
— "Ừ… Giờ mẹ già rồi, đến lượt con báo hiếu."
Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến bà cụ quay mặt đi, giấu những giọt nước mắt già nua sau đôi bàn tay gầy gò. Trong lòng bà, bao nhiêu năm lam lũ, tưởng con đã quên mình giữa cuộc đời mưu sinh.
Sau bữa cháo, Minh dọn bát, lau bàn, rót nước ấm cho mẹ uống. Trước khi đi ngủ, anh khẽ cúi xuống, sửa lại góc chăn đang trễ của bà:
— "Mẹ ngủ ngon nhé. Mai con lại tranh thủ nấu món canh củ sen mẹ thích."
Bà không trả lời. Chỉ đưa tay vuốt nhẹ lên tóc anh — người con trai giờ đã lấm tấm tóc bạc, vì đời chưa từng dịu dàng.
🕯️ Đêm ấy, ngoài trời mưa vẫn rơi lộp độp. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, tình thương đã phủ đầy như một ngọn nến — nhỏ thôi, nhưng ấm áp dai dẳng giữa bao lạnh giá.
VietBF@sưu tập