🧲 Ông Trump tuyên bố: Trung Quốc sẽ giao toàn bộ đất hiếm và nam châm vĩnh cửu cho Mỹ.
- Đổi lại, Mỹ sẽ cho sinh viên Trung Quốc quay lại đại học Mỹ
- Hai bên giữ mức thuế quan hiện tại
- Trump nói rơ: Chúng tôi áp 55%, Trung Quốc chỉ có 10%. Quan hệ th́ tuyệt vời!
🤝 Đàm phán diễn ra tại London, kéo dài suốt 2 ngày.
- Hai bên đồng ư thực hiện khuôn khổ Geneva tháng trước, trong đó có tạm dừng áp thuế cao trong 90 ngày
- Tuy nhiên, thị trường vẫn chưa rơ chi tiết cụ thể, khiến giới đầu tư phản ứng lẫn lộn. Chỉ biết Trump lên mạng khoe trước!
🧪 Bộ trưởng Thương mại Howard Lutnick nói:
- Họ sẽ duyệt hết đơn xuất khẩu nam châm của Mỹ ngay. Khi họ làm, chúng tôi sẽ nới lỏng kiểm soát.
- Trước đó, Trung Quốc ngưng cấp phép xuất khẩu đất hiếm, c̣n Mỹ siết mạnh chip AI, động cơ phản lực và visa sinh viên
- Lutnick khẳng định: Mỹ sẽ không nhường chip cao cấp cho Trung Quốc, v́ đang cạnh tranh quyết liệt trong cuộc đua AI.
🔩 Ngoài đất hiếm, Bắc Kinh c̣n cần các linh kiện như linh kiện máy bay, khí ethane, trong khi Mỹ dùng chúng làm quân bài gây áp lực.
- Vấn đề lớn chưa được giải quyết là thặng dư thương mại cực lớn của Trung Quốc với Mỹ, và cáo buộc Bắc Kinh xả hàng giá rẻ sang thị trường Mỹ.
- Thỏa thuận Geneva chỉ có hiệu lực tạm thời tới tháng 8/2025. Sau đó, nếu không có thêm tiến triển, thuế cao có thể quay lại bất kỳ lúc nào.
🦉 Tóm lại:
- Đất hiếm giao trước, sinh viên nhập học sau. Thương mại thời Trump đúng kiểu đổi hàng lấy người, chơi bài theo cảm hứng!
Thỏa thuận thương mại vừa đạt được tại London giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc đă mang lại những tín hiệu tích cực ban đầu. Nhưng liệu đây có phải là bước ngoặt giúp Mỹ giành ưu thế chiến lược, hay chỉ đơn thuần là một “lát cắt ḥa hoăn” trong một cuộc cạnh tranh đang ngày càng mang tính sống c̣n?
Về mặt ngắn hạn, không thể phủ nhận rằng phía Mỹ đă đạt được một số kết quả cụ thể: Trung Quốc cam kết mở cửa thị trường ở một số lĩnh vực, gia tăng nhập khẩu nông sản, năng lượng và linh kiện công nghệ từ Mỹ. Những động thái này – nếu được thực hiện nghiêm túc – sẽ đem lại lợi ích kinh tế tức thời cho các bang công–nông nghiệp của Hoa Kỳ, và giúp hạ nhiệt phần nào sức ép lạm phát đối với người tiêu dùng trong nước.
Tuy nhiên, bức tranh toàn cục không cho phép chúng ta lạc quan dễ dăi.
Thứ nhất, không có ǵ đảm bảo rằng Bắc Kinh sẽ thực thi các cam kết đó một cách trung thực và bền vững. Bài học từ Thỏa thuận “Phase One” dưới thời Tổng thống Trump vẫn c̣n đó – cam kết kư th́ dễ, thực hiện th́ khác hẳn. Không cơ chế giám sát chặt chẽ, không chế tài ràng buộc, những lời hứa của Trung Quốc hoàn toàn có thể bị tŕ hoăn, điều chỉnh, hoặc hủy bỏ khi cục diện thay đổi.
Thứ hai, các vấn đề cốt lơi – như trợ cấp công nghiệp, vai tṛ của doanh nghiệp nhà nước, sở hữu trí tuệ, an ninh chuỗi cung ứng, và đặc biệt là công nghệ cao – đều không được giải quyết triệt để trong thỏa thuận lần này. Đây mới chính là nền tảng của thế đối đầu giữa hai nền kinh tế hàng đầu thế giới. Mỹ có thể giành vài nhượng bộ mang tính h́nh thức, nhưng nếu không chạm tới “lơi xung đột”, th́ đó chỉ là chiến thắng giả tạo.
Đáng chú ư, con số “55% thuế” mà Tổng thống Trump đề cập không phải là một đ̣n trừng phạt mới, mà là sự làm rơ toàn bộ chính sách thuế hiện hành – bao gồm thuế cơ bản, thuế fentanyl và thuế Mục 301 (điều tra và đáp trả các hành vi thương mại không công bằng từ các quốc gia khác). Điều này cho thấy Washington không hề lùi bước, mà chỉ tạm đóng băng cuộc đối đầu để củng cố thế trận dài hơi.
Chiến lược sắp tới của Hoa Kỳ, nếu được triển khai đúng hướng, sẽ không chỉ là siết lại ḍng hàng hóa từ Trung Quốc, mà c̣n phải mở rộng sự hiện diện công nghệ, đẩy nhanh quá tŕnh mang nhà máy về lại Mỹ, và xây dựng các liên minh sản xuất với những quốc gia thân thiện – từ Ấn Độ, Việt Nam đến Mexico.
Ngược lại, Bắc Kinh cũng đang chuẩn bị cho một trận đánh dài hơi. Trung Quốc có thể tỏ ra mềm mỏng trên bàn đàm phán, nhưng bên trong, họ đang đẩy mạnh nội địa hóa công nghệ, đa phương hóa liên kết kinh tế, và tăng cường sử dụng Nhân dân tệ nhằm làm suy yếu hệ thống tài chính phương Tây. Đừng quên rằng chính Trung Quốc là quốc gia khởi xướng cuộc chơi “kiên nhẫn chiến lược” – không phải Washington.
Cuộc chiến này đă vượt ra khỏi khuôn khổ “thương mại.” Nó đă trở thành một cuộc đua quyền lực, một cuộc chiến giành ảnh hưởng toàn cầu, nơi công nghệ, tài chính, quân sự và tư tưởng đều là mặt trận.
Thỏa thuận tại London có thể tạm thời xoa dịu căng thẳng. Nhưng đừng để bị đánh lừa bởi sự b́nh lặng bề ngoài. Cơn băo thực sự vẫn đang âm ỉ – và nó sẽ bùng lên khi lợi ích cốt lơi của hai siêu cường tiếp tục va chạm.
Sự tỉnh táo và chiến lược dài hạn là vũ khí quan trọng nhất của nước Mỹ lúc này.
Henry