View Single Post
  #1  
Old  Default Ba năm trước, chồng tôi chạy theo một người đàn bà quen trên mạng, nói rằng "cô ta khiến anh thấy ḿnh sống lại" và...
Anh ta biến mất, không một đồng chu cấp, không một lời giải thích. Tuần trước, anh bất ngờ quay về. Bố anh mất, để lại căn nhà mặt đường quốc lộ. Anh đưa ra lời đề nghị quay lại. Nhưng đúng lúc tôi nghĩ mọi thứ có thể thay đổi… mẹ chồng đă tiết lộ một sự thật khiến tôi lạnh sống lưng.
Ba năm trước, chồng tôi – Hùng – vứt bỏ mẹ con tôi chỉ với một câu nói cạn t́nh: “Cô ta khiến anh thấy ḿnh sống lại.” Người đàn bà đó, một người quen qua mạng, chưa từng gặp ngoài đời trước khi anh lao theo cô ta như kẻ mất trí. Anh ra đi, mang theo toàn bộ tiền tiết kiệm, để lại tôi và đứa con bốn tuổi trong căn pḥng trọ ẩm thấp. Anh không gọi điện. Không gửi tiền. Không một lời hỏi han. Tất cả những ǵ tôi nhận được là ánh mắt thương hại của hàng xóm và những lời x́ xào sau lưng.

Ba năm ấy, tôi tự ḿnh gồng gánh mọi thứ: đi làm hai công việc, vừa làm kế toán vừa bán hàng buổi tối. Có hôm mệt quá, tôi ngủ gục trên bàn mà vẫn c̣n ôm bài tập của con. Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó Hùng quay về, tôi sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng đời đôi khi thích trêu ngươi.

Tuần trước, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi – lấm lem, gầy rộc, tay c̣n run run. Anh nói bố anh mới mất. Di sản duy nhất là căn nhà mặt đường quốc lộ rộng gần 200 mét vuông – tài sản mà cả họ bên chồng đều nhắm tới. Hùng bảo anh muốn “xây dựng lại gia đ́nh”, muốn mẹ con tôi dọn về sống cùng anh để ổn định. Anh bảo ba năm qua anh “bị lợi dụng”, “bị lừa tiền”, “bị đá”, giờ mới nhận ra gia đ́nh mới là điều quan trọng.

/
Tôi không tin. Nhưng bố anh mất thật, và căn nhà ấy là sự thật. Anh hứa sẽ sang tên một phần để “bù đắp”. Lời nói ấy làm tôi, dù căm hận, cũng dao động. Tôi không v́ tiền, nhưng tôi đă quá mệt mỏi sau ba năm đơn độc.

Rồi hôm đó, mẹ chồng tôi gọi tôi về nhà bà. Bà bảo muốn nói chuyện riêng. Tôi nghĩ bà sẽ xin lỗi thay con trai, hay khuyên tôi cho anh cơ hội. Nhưng không.

Bà nh́n tôi rất lâu, ánh mắt vừa thương, vừa sợ, vừa như muốn cảnh báo. Rồi bà thở dài: “Con đừng vội tin nó. Có chuyện này ta giấu nhiều năm nay… và ta sợ nó biết ta nói ra.”

Bà kể rằng ba tháng trước khi Hùng bỏ đi, ông nội chồng – người sở hữu căn nhà mặt đường ấy – từng viết di chúc mới, chia tài sản thành ba phần: một phần cho bố chồng, một phần cho cô em gái út, và một phần cho… tôi và con tôi, v́ tôi là người chăm sóc ông trong những tháng cuối đời ông bệnh nặng.

Nhưng di chúc đó biến mất đúng ngày ông mất. Cả nhà đổ xô t́m mà không thấy. Khi ấy, không ai ngờ Hùng có liên quan. Mẹ chồng tôi run giọng: “Ngày ông mất, ta thấy Hùng lén vào pḥng ông. Khi nó bước ra… nó hoảng loạn lắm. Ta nghi di chúc đă bị nó lấy. Nhưng lúc ấy ta không dám nói.”

Tôi chết lặng. Nếu những ǵ bà nói là sự thật… th́ đề nghị quay lại của Hùng không phải v́ hối hận. Mà là v́ tài sản đáng lẽ thuộc về mẹ con tôi.

Tôi chết lặng sau lời thú nhận của mẹ chồng. Cả người như bị rút hết sức. Nhưng bà vẫn chưa nói hết. Bà nh́n quanh nhà, chắc chắn cửa đă khóa, rồi kéo tôi ngồi sát vào ghế.

“C̣n một chuyện nữa… chuyện này nếu con biết, con phải thật cẩn trọng,” bà th́ thầm.

Bà kể rằng một tháng trước khi ông nội mất, ông từng bảo bà rằng nếu có chuyện ǵ xảy ra với ông, hăy đưa bản di chúc mới cho tôi. Ông tin tôi không tham lam, và muốn tài sản được chia công bằng – nhất là khi tôi chăm sóc ông suốt gần một năm trời. “Ông coi con như con gái,” mẹ chồng nói, mắt đỏ hoe. “Ông biết mấy đứa trong họ chỉ chờ lúc ông đi.”

Nhưng di chúc biến mất đúng vào ngày ông mất. Và điều khiến tôi lạnh người là: ngay hôm đó, Hùng đột ngột đổi khóa pḥng của bố mẹ chồng, nói rằng “đề pḥng họ tộc vào lục lọi đồ.” Lúc ấy không ai nghi ngờ v́ ai cũng rối loạn, chỉ lo lo hậu sự.

Tôi hỏi mẹ chồng tại sao bây giờ mới nói. Bà siết tay tôi, giọng nghèn nghẹn:

“V́ ta không muốn con quay lại với nó lúc nó chưa thay đổi. Ba năm nay ta lén theo dơi nó. Nó không chỉ bỏ nhà đi theo người đàn bà kia. Nó c̣n nợ nần. Nhiều lắm. Ta giấu chuyện này v́ sợ con nghĩ cả nhà ta xấu xa… Nhưng giờ nó quay lại, lại nói muốn xây dựng gia đ́nh…” Bà dừng lại, run rẩy: “Ta sợ nó đang nhắm đến con và số tiền từ căn nhà.”

Hóa ra, sau khi bị người đàn bà kia đá, Hùng rơi vào cảnh nợ nần do cờ bạc online và vay nóng. Chủ nợ từng t́m về tận nhà ông bà nội, nhưng v́ sợ tai tiếng, mẹ chồng và bố chồng khi ấy âm thầm trả bớt để yên chuyện. Sau đó bố chồng mất, khiến khối tài sản trở nên miếng mồi béo bở.

C̣n Hùng? Ba năm trời bỏ mặc con trai ruột, không gửi lấy một đồng. Vậy mà khi bố vừa mất, anh ta lập tức t́m tôi.

Tối hôm đó, tôi lái xe về mà ḷng rối như tơ ṿ. Tôi không thể tin người từng đầu ấp tay gối với ḿnh lại có thể toan tính như vậy. Nhưng rồi tôi nhớ ánh mắt của mẹ chồng – ánh mắt của một người vừa đau vừa bất lực.

Tôi phải đối mặt với Hùng.

Khi tôi hỏi thẳng, anh ta tỏ vẻ bị xúc phạm: “Em nghe ai nói linh tinh vậy? Anh muốn quay lại v́ gia đ́nh. V́ con.” Nhưng mắt anh ta tránh ánh nh́n của tôi, và đôi bàn tay th́ không ngừng xoắn vào nhau – thói quen của anh mỗi khi nói dối.

Tôi im lặng. Và đó là lúc anh ta mất kiên nhẫn. Anh ta nói tôi “vô ơn”, rằng “anh quay về là phúc đức cho mẹ con rồi”.

Tôi đứng dậy, mở cửa, yêu cầu anh ta về.

Khi anh ta bước ra khỏi cửa, anh quay lại, gằn giọng: “Em nghĩ em có tư cách ǵ giữ căn nhà đó? Không có anh, mẹ con em chẳng là ǵ trong cái họ này.”

Cánh cửa đóng lại, nhưng tôi vẫn nghe rơ bước chân anh đập xuống cầu thang như sấm.

Đêm ấy, tôi nằm ôm con, không ngủ được.

Mẹ chồng đă cảnh báo tôi c̣n một chuyện nữa. Một chuyện liên quan trực tiếp đến con trai tôi. Nhưng bà nói sẽ chỉ kể khi tôi dứt khoát với Hùng.

Tôi nhắn bà: “Con cần biết sự thật.”

Bà trả lời ngay: “Mai con sang. Nhưng chuẩn bị tinh thần. Chuyện này… liên quan đến (tên con tôi).”

Tôi suưt đánh rơi điện thoại.

Sự thật ǵ có thể liên quan đến con tôi?

Và tại sao mẹ chồng phải sợ đến mức đợi tôi quyết định rồi mới dám nói?

Tôi hiểu rằng từ đây mọi thứ sẽ không c̣n đơn giản là chuyện sống – chết hay tài sản nữa.

Nó liên quan đến ḍng máu của chính con tôi.

Sáng hôm sau, tôi đưa con sang nhà mẹ chồng. Bà bảo tôi gửi bé sang nhà hàng xóm để tiện nói chuyện. Vừa bước vào pḥng khách, bà đă khóa cửa lại, kéo rèm kín mít. Tôi chưa bao giờ thấy bà căng thẳng như vậy.

“Con giữ b́nh tĩnh nhé,” bà mở đầu.

Tôi gật đầu, dù tay đă lạnh toát.

Bà đưa tôi một túi hồ sơ cũ, hơi ngả màu. “Ta giữ cái này ba năm rồi. Ta không dám nói v́ sợ con bị tổn thương.”

Tôi mở ra. Bên trong là phiếu xét nghiệm ADN – giữa Hùng và con trai tôi.

Tôi nghẹn họng.

Kết quả rơ ràng: 99,99% – đúng là cha con. Vậy th́ có ǵ ghê gớm?

Tôi nh́n mẹ chồng.

Bà thở dài, rồi kể:

Ba năm trước, khi con trai tôi gần bốn tuổi, trong họ có người tung lời đồn ác ư rằng đứa bé không giống ai bên nội. Hùng lúc đó đang chơi bời, lại dễ bị kích động, nên lén đưa con đi xét nghiệm ADN mà không nói với tôi. Kết quả chứng minh bé là con anh. Nhưng thay v́ xấu hổ v́ nghi ngờ vợ, Hùng lại nổi giận v́… con không giống anh.

Anh ta bị ám ảnh bởi việc “đứa nhỏ không hợp tuổi”, “khắc mệnh”, rồi nghe lời người yêu mới dụ dỗ “con đó không phải của anh đâu, giấy tờ có thể làm giả”. Anh ta tin. Và thế là anh ta bỏ mẹ con tôi đi không một lời.

Tôi run rẩy: “Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để… mẹ phải sợ đến mức này.”

Mẹ chồng gật đầu, giọng trầm xuống:

“Đúng. V́ c̣n chuyện thứ hai.”

Bà kể rằng một năm trước, người đàn bà Hùng chạy theo xuất hiện trước cửa nhà bà, tay bế một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi. Cô ta khẳng định đứa bé là con của Hùng, và yêu cầu nhà chồng tôi “chu cấp” hoặc “chia tài sản”. Mẹ chồng tôi hoảng, v́ bố chồng tôi lúc đó bệnh nặng, không chịu nổi cú sốc nào nữa. Bà đă đưa người phụ nữ đó tiền để cô ta im lặng và đi xét nghiệm ADN.

Kết quả: đứa bé không phải con của Hùng.

Nhưng khi mẹ chồng đưa kết quả cho cô ta, người đàn bà đó cười nhạt và nói: “Không quan trọng. Chỉ cần anh ta tin là đủ.”

Ngay tuần sau, Hùng vội vă quay về t́m tôi – đúng thời điểm bố chồng tôi chuyển nặng. Không phải v́ hối lỗi. Không phải v́ nhớ nhà. Mà v́… anh ta nhận ra nếu người đàn bà kia không ràng buộc được anh bằng đứa con, th́ anh phải quay về để níu lấy tài sản cha để lại.

Điều khiến tôi nghẹn đi, là câu cuối cùng mẹ chồng nói:

“Con không biết đâu… nó c̣n định làm tờ khai nhận con chung giữa nó và người đàn bà kia để hợp thức hóa. Nếu làm được, nó có thể tranh phần tài sản với con, v́ đứa bé sẽ được coi là cháu nội. Ta đă giữ tờ giấy dự định đó của nó.”

Bà đưa tôi tờ giấy nhàu nát – đúng là bản khai mẫu nhưng chưa kư.

Tôi biết ḿnh phải làm ǵ.

Tối hôm đó, tôi gặp Hùng lần cuối. Tôi không khóc, cũng không trách móc. Tôi chỉ đặt trước mặt anh toàn bộ giấy xét nghiệm ADN của con tôi, của đứa bé kia, và tờ giấy mà anh định làm giả.

Anh tái mặt, chửi mẹ chồng, rồi đập bàn, dọa tôi:

“Em tưởng em đấu lại được anh à? Căn nhà đó chưa chắc thuộc về em!”

Tôi nh́n thẳng anh: “Nhưng ṭa sẽ biết anh bỏ rơi con ba năm không chu cấp. Sẽ biết anh gian dối. Sẽ biết anh toan tính lừa đảo. Anh nghĩ anh thắng được sao?”

Anh đứng bật dậy, mặt đỏ bừng v́ tức. Nhưng lần này, anh không c̣n dọa được tôi.

Vài tuần sau, tôi và mẹ chồng cùng làm việc với luật sư để yêu cầu xem lại di chúc. Sự thật về bản di chúc bị mất dần lộ ra. Cuối cùng, phía họ hàng cũng hiểu rơ bản chất sự việc. Hùng mất quyền thừa kế v́ hành vi gian dối và bỏ mặc gia đ́nh. Căn nhà được chia đúng theo ư ông nội.

C̣n tôi?

Tôi chọn rời khỏi cuộc hôn nhân ấy, không hận, chỉ… nhẹ người.

Ngày ra ṭa, tôi nh́n Hùng – người từng là cả thanh xuân của tôi – giờ chỉ c̣n là cái bóng gục ngă v́ chính ḷng tham của ḿnh. Tôi nắm tay con trai, bước ra khỏi pḥng xử án.

Ngoài kia nắng vàng, sáng như một khởi đầu mới.

CÁI KẾT ẤM L̉NG
Hôm nhận bàn giao phần tài sản theo đúng di chúc của ông nội, tôi mang theo con trai và mẹ chồng cũ. Căn nhà mặt đường rộng lớn ấy không c̣n khiến tôi thấy choáng ngợp hay lo sợ bị tranh giành. Tôi đứng đó, nh́n lên bầu trời trong xanh, thấy nhẹ nhơm như thể vừa đi qua một giấc mơ dài đầy tổn thương.

Mẹ chồng quay sang, khẽ nắm tay tôi: “Ông nội con lúc c̣n sống thương con lắm. Giờ mọi thứ trở về đúng chỗ, ta cũng yên ḷng. Con đừng nghĩ món quà này là của họ. Đây là tấm ḷng của ông dành cho con và cháu.”

Tôi không kiềm được, ôm bà thật chặt. Bà – người tưởng chừng thuộc về bên “gia đ́nh chồng” – lại chính là người đưa ánh sáng trở lại cuộc đời tôi trong những ngày đen tối nhất. Bà không biện minh cho con trai ḿnh, không che giấu sự thật để bảo vệ danh dự gia đ́nh, mà chọn bảo vệ mẹ con tôi – những người yếu thế nhất.

Hôm đó, tôi đưa bà về nhà mới. Con trai tôi tung tăng chạy vào sân, cười vang, c̣n bà vừa bước vào cửa đă chắp tay lẩm bẩm như nói với chồng ḿnh trên cao:

“Ông ơi, cuối cùng rồi mọi thứ cũng ổn thỏa.”

Tôi dọn một căn pḥng riêng rộng răi cho bà, đặt ngay cạnh pḥng của con trai tôi. Bà không đ̣i hỏi ǵ, chỉ xin một góc nhỏ để thờ ông nội. Tôi gật đầu, ḷng nhẹ như mây.

Vài tháng sau, mẹ chồng dọn hẳn về ở cùng tôi. Bà phụ đưa đón cháu đi học, c̣n tôi mỗi tối đều nấu thêm một bữa cơm có người lớn tuổi cùng ngồi. Ngôi nhà nhỏ ngày nào chỉ có hai mẹ con, nay trở thành một gia đ́nh thật sự – một gia đ́nh không hoàn hảo, nhưng đầy yêu thương.

Hùng th́ biến mất khỏi thành phố sau phiên ṭa. Tôi nghe nói anh ta bị chủ nợ truy t́m, phải xin làm thuê ở một tỉnh xa. Tôi không vui cũng không buồn. Duyên đă hết, nghiệp đă trả, mọi thứ theo luật nhân quả rồi cũng về đúng vị trí.

Một tối, khi tôi và mẹ chồng đang rửa chén, bà bỗng nói nhỏ:

“Con à… cảm ơn con v́ đă không bỏ rơi ta.”

Tôi mỉm cười: “Con mới là người phải cảm ơn mẹ. Nếu không có mẹ, con không biết ba mẹ con sẽ đi về đâu.”

Bà nắm tay tôi, mắt ngấn nước: “Từ giờ, ta coi con như con gái ruột. Ta hứa sẽ lo cho hai mẹ con đến hết phần đời của ta.”

Câu nói ấy, với tôi, quư hơn mọi tài sản.

Và rồi… một điều ấm áp nữa xảy ra.

Một chiều muộn, khi tôi đang đón con từ trường về, cô giáo chủ nhiệm bất ngờ gọi tôi lại. Cô kể rằng con trai tôi hôm nay đứng lên trước lớp và nói:

“Con không có ba… nhưng con có mẹ và bà nội. Hai người thương con nhiều lắm. Con không thiếu ǵ hết.”

Tôi ôm con vào ḷng, trong ngực như có tia nắng lan ra khắp người.

Tôi từng nghĩ mất chồng là mất hết. Nhưng hóa ra, rời bỏ sai lầm lại mở ra cho tôi một cánh cửa khác – nơi có b́nh yên, có t́nh thân, có sự tử tế, có tương lai mà chính tôi và con xứng đáng được nhận.

Hôm dọn dẹp lại pḥng thờ, tôi đặt lên bàn một bó hoa nhỏ, thắp nén nhang, rồi khẽ nói:

“Con cảm ơn ông… v́ đă nh́n thấy những điều tốt đẹp mà chính con cũng từng quên mất ở bản thân ḿnh.”

Ngoài hiên, nắng rơi đầy, ấm đến tận tim.

Và đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi hiểu rằng:

Hạnh phúc đôi khi không đến từ việc có đủ một gia đ́nh, mà từ việc được ở bên đúng những người thật ḷng muốn bảo vệ ḿnh.

VietBF@ sưu tập
VIETBF Diễn Đàn Hay Nhất Của Người Việt Nam

HOT NEWS 24h

HOT 3 Days

NEWS 3 Days

HOT 7 Days

NEWS 7 Days

HOME

Breaking News

VietOversea

World News

Business News

Car News

Computer News

Game News

USA News

Mobile News

Music News

Movies News

History

Thơ Ca

Sport News

Stranger Stories

Comedy Stories

Cooking Chat

Nice Pictures

Fashion

School

Travelling

Funny Videos

Canada Tin Hay

USA Tin Hay

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

Home Classic

Home Classic Master Page



PinaColada
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Release: 1 Day Ago
Reputation: 136973


Profile:
Join Date: Oct 2013
Posts: 119,228
Last Update: None Rating: None
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	111.jpg
Views:	0
Size:	85.4 KB
ID:	2600743  
PinaColada_is_offline
Thanks: 9
Thanked 7,865 Times in 6,994 Posts
Mentioned: 2 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 138
PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9
PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9PinaColada Reputation Uy Tín Level 9
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10185 seconds with 11 queries