Một tối trăng sáng, Nasreddin ngồi uống trà trước hiên nhà. Một người qua đường dừng lại, ṭ ṃ hỏi:
— Này Hodja, trăng cách chúng ta bao xa?
Nasreddin nhấp một ngụm trà, suy nghĩ rồi đáp:
— Ừm… cũng không xa lắm đâu.
Người kia bật cười:
— Sao ông biết?
Nasreddin nghiêm túc:
— V́ ta có thể thấy trăng bằng mắt thường. Nhưng này, đôi khi con mắt ta c̣n không t́m nổi cái nút áo trên ngực… nên rơ ràng, trăng c̣n gần hơn nút áo ấy chứ!
Người kia nghe xong, đứng ngẩn ra một lúc lâu… không biết nên gật gù v́ “logic” hay phá lên cười v́… quá vô lư.
VietBF@sưu tập