
Nghe câu chuyện này của cô bạn kể lại mà cười ra nước mắt:
Hôm đó có việc đi xe buưt, lên xe xong t́nh cờ nh́n thấy tấm thẻ tài xế treo trước cabin. Cái tên in trên đó làm tôi giật ḿnh.
Bỗng dưng tôi nhớ về một anh chàng cao ráo, đẹp trai nhất trường cấp 3 ngày xưa - mối t́nh đầu thầm kín của tôi hồi những năm 90.
Thoáng nghĩ trong đầu:
- "Hay là anh ấy? Người ḿnh từng thương trộm nhớ suốt thời đi học?"
Nhưng khi ngước nh́n kỹ bác tài xế, tôi gần như thất vọng. Mái tóc thưa dính sát đầu, vài sợi bạc ḷa x̣a, khuôn mặt đầy nếp nhăn, cái bụng hơi phệ - trông già hơn tuổi thật!
Nhưng tôi vẫn ṭ ṃ hỏi thử:
- Anh ơi, anh có học Trường Lê Quư Đôn hồi xưa không?
- Ừ đúng rồi! - Bác tài cười hiền.
- Thế anh tốt nghiệp năm nào?
- 1995... Cô hỏi làm ǵ thế?
Tôi hào hứng:
- Thế là tôi với anh cùng trường đấy!
Anh ấy chăm chú nh́n tôi một lúc…
Và rồi…
Người đàn ông hói đầu, tóc bạc, nhăn nheo, hơi mập, đôi mắt mệt mỏi, chậm chạp, ...
Nh́n tôi một lát, và hỏi:
- "Thưa cô, xin lỗi em không nhớ rơ, cô dạy môn ǵ ạ?"
😅🤣😂
Kể từ hôm đó, tôi không bao giờ đánh giá ai qua vẻ bề ngoài nữa.
VietBF@ sưu tập