Tham nhũng ở các quốc gia khác trên thế giới khá đơn giản, chỉ là rút rỉa ngân sách một cách lén lút, là ṿi vĩnh dân và ṿi vĩnh doanh nghiệp một cách kín đáo. Ở các nước, tham nhũng lên đến trăm ngàn đô đă là tham nhũng nguy hiểm, nhưng ở Việt Nam, vài trăm ngàn đô chỉ là tham nhũng “vặt”. Có những vụ tham nhũng lên đến hàng trăm triệu đô, mà luật pháp cũng không thể sờ đến gáy quan tham.
Kinh khủng hơn, tham nhũng chính sách là h́nh thức phổ biến ở Việt Nam. Các quan lớn không cần phải ṿi vĩnh tiền dân hay doanh nghiệp, bởi cách làm này dễ lộ và số tiền kiếm được rất ít. Thường chỉ có quan địa phương mới ăn những miếng ăn nhỏ như thế. C̣n quan chức cấp cao, những người có thể làm chính sách, th́ có cách kiếm nhiều tiền hơn và dễ hơn rất nhiều.
H́nh thức lập sân sau để cướp lấy lợi thế kinh doanh nhờ làm chính sách, là biện pháp tham nhũng phổ biến nhất hiện nay. Ở cấp Trung ương, không một quan chức nào không có sân sau, để nhận lấy lợi ích từ chính sách do họ tạo ra. Hầu hết, những doanh nghiệp này đều lớn rất nhanh, mà không cần nỗ lực nhiều. Họ hoạt động như những doanh nghiệp chân chính, cho đến khi bị đánh phá và ḷi “đuôi cáo” ra. Vương Đ́nh Huệ có Tập đoàn Thuận An, Vơ Văn Thưởng có Tập đoàn Phúc Sơn, Tô Lâm có Tập đoàn Xuân Cầu vv…
Ở tầng cao hơn là tham nhũng quyền lực. Người có khả năng tham nhũng quyền lực, là người có quyền lực gần như tuyệt đối, như ông Tô Lâm hiện nay và ông Nguyễn Phú Trọng trước đây.
Cả 3 nhiệm kỳ của ông Trọng đều chỉ lo đánh nhau với đối thủ chính trị, để thâu tóm quyền lực. Khi đă có quyền lực trong tay, ông đánh thành phần ngoài hệ sinh thái quyền lực của ông, để mị dân rằng, ông là người “liêm khiết”. Thành phần không thần phục ông yếu đi, đồng nghĩa với việc thành phần dưới trướng của ông mạnh lên, và lộng hành hơn. Và từ bên dưới cái ô dù vững chắc của ông, rất nhiều kẻ tham nhũng chính sách tha hồ vơ vét.
Điển h́nh là vụ án Mobifone mua AVG, ông Tô Lâm lúc đó đứng trước nguy cơ bị moi ra sai phạm, cùng với ông Trương Minh Tuấn và ông Nguyễn Bắc Son. Tuy nhiên, nhờ có ông Trọng chiếu cố, ông Tô Lâm có thể phù phép cho ḿnh đứng ngoài cuộc, bằng cách dấu mật đóng vào hồ sơ. Có ư kiến đánh giá, với chức Thứ trưởng, ông Tô Lâm không đủ quyền lực để tự che chở cho ḿnh, trước một vụ án lớn có thể thổi bay 2 bộ trưởng. Cho nên, trong vụ án này, chắc chắn, ông thoát được là nhờ đứng dưới một cái ô lớn.
Nhờ được quyền lực tuyệt đối bên trên che chở, các đối tượng làm chính sách trục lợi sẽ táo tợn hơn, lộng quyền hơn và bất chấp hơn. Có thể nói, tham nhũng quyền lực là loại tham nhũng mẹ, c̣n tham nhũng chính sách chỉ là con cháu.
Nay, nhờ cái ô quyền lực của Tô Lâm, Bộ Công an cũng đang tham nhũng bằng chính sách “đèn đỏ”, gây khốn đốn xă hội, gây hoang mang trong dân chúng, và gây thiệt hại lớn cho nền kinh tế đất nước. Đối tượng hưởng lợi duy nhất là công an.
Chưa hết, dưới trướng quyền lực của Tô Lâm, Công ty Xuân Cầu hoạt động như là “vua” trong giới doanh nghiệp, được hưởng nhiều lợi ích do quyền lực chính trị mang lại.
Cũng dưới trướng quyền lực của Tô Lâm, ông Lương Tam Quang đâu chỉ tham nhũng nhờ “đèn đỏ”, mà c̣n có thể kiếm chác nhờ những dự án ngàn tỷ, như nhà hát hay sân bay riêng của Bộ Công an. Đấy là chưa nói đến những lợi ích to lớn trong việc kiếm tiền từ những người chạy giữ ghế, do chính sách tinh giản của Tô Lâm gây nên…
Mới lên nắm quyền chỉ có nửa năm, mà Tô Lâm đă tạo ra một xă hội ngột ngạt, náo loạn và hoang mang. So với ông Trọng, Tô Lâm dùng quyền lực tạo ra nhiều chính sách trục lợi hơn.
Đảng csVN có bản chất là quân ăn cướp, từ khi mới thành lập đă ăn cướp rồi, nầy nhé, chưa nắm chính quyền đă bắt dân đóng thuế, rồi buộc dân quyên góp, vu oan cho người giàu tội "hút máu" rồi tịch thu tài săn. Sau khi cướp được chính quyền ở miền Bắc th́ cướp tài săn của những người giàu có, những nhà công nghiệp, mượn tiền, mượn nhà rồi ăn giựt luôn lại bảo là nạn nhân hiến nhà, hiến tiền...rồi phát động cuộc đấu tố “cải cách ruộng đất”, mà thực chất là hành động giết người cướp của.
Sau đó là nh́n về miền Nam đang trù phú mà thèm thuồng, được sự tiếp tay của Trung cộng và khối Cộng sản Đông Âu, đảng csVN đă đem hàng chục triệu sinh mạng thanh niên miền Bắc ném vào cái chiến dịch gọi là "giải phóng miền nam" để cưỡng chiếm miền Nam. Sau khi “giải phóng”, chúng cũng cướp tài săn, nhà của nhân viên trung cao cấp và sĩ quan quân đội của VNCH, cướp tài săn của các nhà công nghiệp, nhà giàu có ở miền Nam và đẩy họ lên vùng "kinh tế mới", cướp ruộng đất của nông dân...
Nhưng thời buổi bây giờ, không thể cướp được như trước nữa, th́ đặt ra điều luật phạt tiền cũng là một cách ăn cướp. Các chính quyền dân chủ th́ người ta dùng giáo dục để dạy dân tuân thủ luật pháp, biện pháp phạt chỉ là phụ, c̣n chính quyền XHCNVN th́ dạy dân "tranh thủ", "khẩn trương", "chiến đấu", "chiến thắng", "anh hùng", "thi đua",...khiến cho nhiều thanh niên hiện nay “sáng mắt sáng ḷng” cho là "không tuân theo luật bóp cổ dân mới đúng là anh hùng".
Trong khi đó, con ông cháu cha nếu vi phạm luật giao thông cũng vẫn được bỏ qua, là hiện tượng dể nh́n thấy nhưng khó tố cáo trong xă hội VNXHCN hiện tại. Đảng csVN cai trị dân không chú tâm giáo dục dân tuân thủ luật pháp, mà mong muốn dân vi phạm càng nhiều để phạt càng nhiều, rồi tăng mức phạt, tăng cường công an để phạt, giao chỉ tiêu phạt dân cho công an, tạo ra nhiều bẩy giao thông rồi đặt công an giao thông thường trực nơi gài bẩy để phạt, bắt nhốt, đánh đập kẽ nào dám nói những chuyện trên để răn đe người khác.
Thậm chí bọn công an c̣n dùng chiêu “thợ săn tiền thưởng”, xúi người dân ŕnh ỡ các cột đèn giao thông. chụp h́nh những xe vi phạm, báo cáo côn an, sẽ nhận được tiền thưởng từ 1 triện đến 5 triệu cho mỗi vụ. Thế th́ người dân đâu cần phải lao động để mưu sinh. Chỉ cần ra cột đền đứng ŕnh và cầu mong người khác vi phạm để ḿnh kiếm tiền. Thiệt t́nh hết biết. Chưa từng có chế độ nào tàn tệ đến thế. Tóm lại, Đảng csVN là một đảng cướp vĩ đại nhất trong mọi thời đại cùa đất nước Việt Nam.
Lăo Thất