R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Join Date: Nov 2006
Posts: 34,304
Thanks: 29,419
Thanked 19,804 Times in 9,077 Posts
Mentioned: 162 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 798 Post(s)
Rep Power: 82
|
Quân Tưởng vào vào Bắc Việt Nam từ 9/9/1945 và rời đi vào 15/6/1946. Hăy lưu ư về mốc thời gian để thấy rơ các sự kiện xảy ra trong giai đoạn này, sẽ được nêu ra dưới đây.
Có thực sự Tưởng có ư đồ dựng lên một nhà nước Việt Nam thân Trung Quốc với ṇng cốt là Việt Quốc, Việt Cách?
Ngay sau khi bộ phận tiền trạm của Trung Quốc đến Hà Nội th́ tướng Tiêu Văn, một bộ hạ tin cậy của Trương Phát Khuê cũng tới. Tiêu mang ba chức vụ: phó tư lệnh của Lư Hán, Tư lệnh tập đoàn quân 62 Quảng Tây và Thủ trưởng Pḥng chính trị Ban Công tác hải ngoại. Nhưng lúc đó ông ta c̣n có một nhiệm vụ khác nữa, nhiệm vụ bí mật bảo vệ các quyền lợi của Trương ở phía Nam biên giới Trung Quốc.
Ngày 10/91945 Hồ Chí Minh mở tiệc chiêu đăi chào mừng Tiêu Văn.
Và cuộc gặp gỡ này đă được Patti thuật lại trong Why Vietnam (Patti cũng được mời tham dự):
Sau bữa tiệc, ông Hồ mở đầu bằng một lời phát biểu hoan nghênh ngắn bằng tiếng Trung Quốc, rồi giới thiệu Chu Văn Tấn.
Hướng về phía Tiêu Văn, Bộ trưởng Tấn nói tiếng Việt ca ngợi sự hợp tác và giúp đỡ của các lực lượng Đồng minh trong việc giải giáp quân Nhật và duy tŕ trật tự công cộng.
Tấn đề nghị cho đặt liên lạc ngay giữa Bộ chỉ huy Trung Quốc và “Lực lượng vơ trang Việt Nam” để cho vai tṛ mỗi đơn vị được phục vụ một cách có hiệu quả hơn. (Tôi chỉ biết ngạc nhiên không hiểu Tấn đào đâu ra được “Lực lượng vơ trang Việt Nam”).
Tấn tỏ biểu hiện hào phóng trong việc “phân phối” lương thực và đồ tiếp tế mà họ có, nhưng lại chua xót nhận xét là các lănh đạo Việt Nam chẳng c̣n ǵ trong tay. Sau ít lời nhận xét chung, Tấn mời Tiêu Văn phát biểu.
Tiêu chậm răi đứng lên, tay đặt vào đốc gươm chỉ huy bên sườn, một cử chỉ của người chúa tể mà người Việt không bỏ qua, và mỉm cười một cách hạ cố.
Bằng tiếng Trung Quốc, Tiêu cám ơn ông Hồ về sự hiếu khách và thông hiểu lẫn nhau và cảm tạ đối với đề nghị giúp đỡ của Tấn.
Tiêu nói rơ một cách thẳng thừng rằng người Trung Quốc đă được trang bị rất tốt để hoàn thành nhiệm vụ của họ trong việc đối xử với người Nhật.
Về vấn đề an ninh công cộng, Tiêu nói, trong lúc này người Trung Quốc dựa vào “cảnh sát địa phương”; rồi sau đó sẽ tuỳ tướng Lư Hán quyết định.
Đối với vấn đề lương thực và nơi đóng quân cho “Quân đội Đồng minh”, Tiêu tuyên bố Bộ chỉ huy Trung Quốc sẽ tiếp tế những thứ cần thiết từ nền kinh tế địa phương theo một chế độ trưng thu lương thực và dịch vụ, và tất nhiên là các chủ nhân và người bán hàng được chính phủ Trung Quốc trả tiền theo giá thị trường thoả thuận và hợp lư.
Tiêu cũng gợi ư trực tiếp với ông Hồ một cách rất ngoại giao là trong buổi đầu này nếu ở mỗi Bộ trong Chính phủ của ông Hồ mà đặt một sĩ quan chuyên môn người Trung Quốc để làm liên lạc th́ thật là thích đáng; v́ như thế người Việt thông hiểu hơn những nhu cầu và cách làm của người Trung Quốc.
Khi những nhận xét của Tiêu được dịch sang tiếng Việt th́ những nụ cười thân thiện tắt ngấm ở ông Hồ và các cộng sự của ông, nhưng họ chẳng bộc lộ ra có ǵ là bị bất ngờ và thất vọng. Mặt họ trở nên lạnh lùng và không khí im lặng chống đối bao trùm. Giọng của Tiêu gay gắt và rất đáng ngại. Nghe những lời tuyên bố chính thức của Trung Quốc âm vang trong gian pḥng lớn Bắc Bộ phủ, ai cũng phải kinh ngạc.
Bất chợt, Tiêu làm như một diễn viên và nhà ngoại giao bậc thầy, đă xua tan bầu không khí căng thẳng bằng một câu nói đùa ǵ đó mà tôi không hiểu nhưng rơ ràng là được mọi người tán thưởng. Ông ta lớn tiếng cười khi đánh giá cao sự đón tiếp “nồng nhiệt” của người Việt Nam chống phát xít đối với người Trung Quốc mới tới.
Ông ta hứa hẹn một cách hùng hồn rằng chính phủ Trung Quốc sẽ không quên sự đối xử thân mật của người Việt Nam đối với những người đồng bào ở nước ngoài của ông trong 6 tháng bị Nhật hành hạ vừa qua.
Tôi thực sự không hiểu nổi lời hứa đó như thế nào, theo tôi th́ chẳng có sự ưu ái nào đă bị mất đi giữa những người Trung Quốc “thoả hiệp” (với Nhật) và những người Việt
Viên tướng đă kết thúc lời phát biểu bằng việc ca tụng “t́nh hữu nghị bất diệt”…, “cùng chung một mục đích…và kiên tŕ đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc bên ngoài” và vân vân… Tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng Tiêu đă cố gắng để có một giọng nói nhân đức mặc dù vẫn rất quan cách, ít ra th́ cũng cho đến khi người Trung Quốc đă sẵn sàng để điều đ́nh những vấn đề quan trọng hơn.
Ông Hồ hướng cho những người tham gia cuộc họp hoan hô và sau đó đă mời Tiêu sang pḥng bên cạnh để nói chuyện riêng.
Liệu, Giám, Tấn và Giáp ở lại uống nước và chuyện tṛ, qua phiên dịch, với các sĩ quan đă cùng tới với Tiêu cho đến khi Tiêu và ông Hồ trở lại, miệng mỉm cười. Mấy phút sau, người Trung Quốc cáo lui sau khi đă chào theo kiểu quân sự, ôm, bắt tay thân mật… Một công tác ngoại giao theo kiểu Á Đông tuyệt vời.
……………………………………… …….
Tôi cũng đă định xin rút lui, nhưng ông Hồ nói tôi ở lại uống trà với ông nên chúng tôi đă ngồi lại trên các ghế bành thoải mái ngay trong pḥng mà ông Hồ và Tiêu đă nói chuyện.
Ông Hồ hỏi tôi có biết rơ Tiêu Văn không.
Tôi nói đây là lần đầu tôi gặp Tiêu nhưng đă được nghe nói về vai tṛ của ông ta trong các công tác giữa người Hoa và Việt ở Trung Quốc.
Ông cười và trách tôi một cách rất tự nhiên, “ông có thể nói cho tôi biết; nhưng thực tế, tôi cũng đă rơ ông ta mới được cử làm Trưởng Ban Mật vụ Chính trị ở Hà Nội đấy”.
Tôi không biết và cũng đă không nghĩ tới điều đó. Tôi có biết vai tṛ của Tiêu là một sĩ quan chính trị, nhưng tôi không mong muốn cho ông ta dính líu vào các mưu đồ của người Trung Quốc. Tôi cũng chẳng muốn tiết lộ cho ông Hồ hay về việc OSS đă làm ǵ để giúp ông thoát khỏi sự cầm tù của Trương Phát Khuê năm 1944 và việc Tiêu có liên quan đến vấn đề này.
Nhưng về phía ông Hồ, ông cũng không đặc biệt muốn ám chỉ đến sự hợp tác trước đây của ông với Tiêu, tuy ông đă kể lại những cố gắng của ông nhằm hoà hợp các người quốc gia Việt Nam hải ngoại ở Liễu Châu năm 1943 và sự ủng hộ của Tiêu đối với ông lúc đó.
Ông Hồ nói riêng với tôi là ông vừa mới yêu cầu Tiêu đứng làm trung gian môi giới giữa Quốc dân Đảng (Trung Quốc) và Việt Nam. Nghĩ cho kỹ, theo ông nói, th́ đó cũng không phải là một hành động khôn ngoan.
Ông đă hy vọng rằng Tưởng, đi theo chính sách đă được công bố “không có tham vọng đất đai ở Việt Nam” sẽ sử dụng ảnh hưởng của ḿnh đối với các cường quốc Đồng minh để ngăn chặn các nhà quân sự Pháp không cho lật đổ Chính phủ Lâm thời.
Tiêu dă gợi ư ngay là Quốc dân đảng và các nước Đồng minh sẽ có thái độ thân thiện hơn đối với chế độ của ông Hồ nếu ông chịu mở rộng cơ sở chính trị của Chính phủ bằng cách chẳng hạn như để Đồng minh Hội tham gia.
Đi nước cờ cuối cùng, ông Hồ đă nói cho Tiêu biết là ông đă có ư định “dân chủ hoá” Chính phủ, nhưng cũng cần có thời gian, có thể phải sau cuộc bầu cử tháng Chạp.
Ngoài mặt, Tiêu tỏ ra thoả măn với câu trả lời của ông Hồ; ông ta khẳng định lại chính sách láng giềng tốt của Tưởng và hân hoan mong muốn sẽ có những cuộc thương lượng hai bên cùng có lợi, trong đó Trung Quốc sẽ coi Việt Nam là một nước được hưởng chế độ ưu đăi về thương mại và sử dụng các bến cảng ở Đông Nam Á.
Mặc dù sau buổi họp riêng, họ đều cười, nhưng tôi cho là ông Hồ đă không đạt được điểm nào đối với Tiêu Văn. Trước khi chúng tôi ra về, ông Hồ phàn nàn là t́nh h́nh sẽ rất khó khăn và có chiều hướng hoàn toàn xấu.
Nhưng ông Hồ nói cuối cùng th́ Việt Nam cũng sẽ được giải phóng khỏi người Pháp, Trung Quốc hay bất kỳ nước ngoài nào khác.
Ông nói tiếp: “Tôi biết Tiêu Văn đă cho đưa hai tên Việt Nam bù nh́n về cùng để tổ chức một chính phủ do Quốc dân đảng đỡ đầu vào lúc thuận tiện - nhưng Tiêu đă không nói trắng điều đó ra với tôi. Những tên này cũng không có đến cả lương tri là phải ẩn đi cho khuất mắt. Nếu họ bị một số thanh niên chúng tôi nhận được mặt, th́ tôi cũng biết sẽ xảy ra chuyện ǵ đây”.
Trong một phút linh cảm trước, ông Hồ đă nhận xét là sẽ có đổ máu trong tương lai.
Nếu người Trung Quốc thực sự chống đối lại nền độc lập của Việt Nam, nhân dân ông nhất định sẽ kháng cự lại bằng vũ khí.
Nếu bọn bù nh́n của Trung Quốc đánh vào Việt Minh, nhất định sẽ có nội chiến. Và nếu sự đe doạ của Pháp trở thành hiện thực th́ sẽ có cuộc chiến tranh toàn diện. Bất kỳ t́nh huống nào đă nói trên xảy ra th́ cũng đều sẽ được “phán quyết bằng máu”.
Để có thể trả lời một cách rơ ràng về ư đồ của Tưởng Giới Thạch với vấn đề Đông Dương, xin đọc tiếp ở phần sau.
(C̣n tiếp)
__________________
|