Cuộc tṛ chuyện với ông Nguyễn Cao Kỳ
Jul 22, '11 11:51 PM
Ông Nguyễn Cao Kỳ mất sáng nay. Ông ấy từng là Phó Tổng thống, tư lệnh không quân, từng là nhân vật trong một số bài báo của Bố . Sáu năm trước ông ấy và ḿnh từng đốt hết mỗi người một gói Marlboro trong một cuộc phỏng vấn bốn giờ liền. Hôm đó ḿnh không hỏi ǵ nhiều về chính sự, ḿnh hỏi toàn chuyện ăn chơi
Hồi trẻ chắc ông đẹp trai dữ, mà tán gái cũng siêu?
Nói chung tôi yêu cái đẹp, yêu phụ nữ. Chắc họ thấy ḿnh trân trọng họ th́ họ cũng yêu quư ḿnh thôi.
Dân gian nói ông từng bay AD6 với chuyên gia Mỹ. Và trong lần cầm lái thử, ông cho máy bay chui dưới dạ cầu Tràng Tiền- Huế khiến tay chuyên gia ngồi bên xỉu tại chỗ v́ sợ?
Đấy là người ta thêu dệt thôi, làm sao có thể bay như thế. Bay thế chỉ có trên phim. Chuyện là trong một chuyến đi Huế với phái đoàn quân sự Mỹ, khi bay từ Huế về thấy tôi ngồi ghế phi công, mọi người rất ngạc nhiên. Một cố vấn Mỹ nói với cả đoàn rằng ông Nguyễn Cao Kỳ là phi công giỏi nhất của không lực Việt Nam cộng ḥa. Thế là mọi người muốn tôi biểu diễn. Tôi cho máy may rà sát mặt biển, sóng bật lên cửa sổ, tất cả hết hồn. Về tới Sài G̣n, các ông ấy mới hoàn hồn và đùa tôi: “Lần sau, ông nhớ nói trước để chúng tôi mang theo cần câu”
Nghe nói có lần căi nhau với ông Thiệu, ông chơi khăm bằng cách tự lái trực thăng đi làm và đậu lên nóc pḥng ngủ ông Thiệu từ 5 giờ sáng và cứ để động cơ nổ cho mất ngủ chơi?
Đâu có, tôi chỉ đỗ trên băi cỏ trước dinh Độc Lập, sau bà Sáu vợ ông Thiệu cằn nhằn nên tôi không đỗ trực thăng ở đấy nữa, tôi đỗ trên sân đậu nóc dinh. Cũng có khi có việc hoặc muốn đi làm sớm nên tôi bay từ Tân Sơn Nhất đến dinh hơi sớm.
Có người nói ông thích chơi với văn nghệ sĩ, để … làm sang ?
Lại chuyện đồn đoán thôi. Tôi đủ sang rồi cần ǵ làm sang. Có bữa ở câu lạc bộ không quân, Lưu Kim Cương dẫn tới bàn tôi một cậu thư sinh, gầy gầy và nói đó là Trịnh Công Sơn. Chúng tôi uống Whisky và nói chuyện. Sau này thi thoảng tôi cũng gặp và uống rượu với Sơn. Có hôm thằng đàn em tôi bảo rằng có nhiều đứa không thích Sơn v́ Sơn viết nhạc phản chiến, chúng nó dọa đánh cậu ấy. Tôi bảo: nói với chúng nó không được động vào Sơn, Sơn là bạn tôi. Trong không quân, tôi là đàn anh, nói xong th́ chúng nó nghe, không dám dọa dẫm ǵ nữa.
Ông lớn tuổi nhưng phong cách rất trẻ. Ông thích người trẻ chứ?
Rất thích. Ngày xưa khi làm phó Tổng thống, tôi vẫn hay chơi với sinh viên. Khi sinh viên biểu t́nh, tôi nói với Tổng nha không được đàn áp. Tôi c̣n tiếp cả Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, c̣n cho anh em đi trực thăng để quan sát biểu t́nh.
Nhưng có người nói ông mị dân, ông ghét Thiệu nên làm thế chứ chả phải v́ ông thương sinh viên?
Không, anh em sinh viên là người trẻ, họ có học thức, nhận thức. Họ có quyền bộc lộ thái độ, v́ vậy tôi quư họ.
Trong “Ván bài lật ngửa”, cứ họp Hội đồng quân nhân hoặc họp chia ghế là ông dọa: “Tôi sẽ về vị trí của tôi trong không quân!”. Có người nghĩ ông nói thế như dọa đánh bom cả chóp bu chế độ, để gây áp lực?
Tôi nói thật, người Mỹ thích tôi chứ không thích ông Thiệu. Ông Thiệu cũng biết thế. Tôi cần ǵ dọa ông ấy. Nhưng sau đó thấy ông ấy thích cái đó (chức tổng thống- BCH) quá đi, nên tôi nhường.
Ông nói ḥa hợp ḥa giải, nhưng hễ ông về Mỹ là có biểu t́nh chống ông. Vậy làm sao ḥa giải?
Những đứa biểu t́nh chống tôi là những đứa không thích ḥa giải, là những ông bà thất nghiệp, tự ti và hằn học. Người có công ăn việc làm tử tế chả ai rỗi đi biểu t́nh chống tôi. Cũng có người thân phận như ông kèo ông cột, chả ai biết, biểu t́nh chống tôi để làm sang, để có chuyện kể: tôi từng chống lại Nguyễn cao Kỳ. Chấp họ làm chi.
Hôm ông xuống sân bay, cánh nhà báo bám theo nhưng ông mất hút, sáng nay lại thấy ông đi bằng xe 80B biển xanh. Ông đi gặp công an?
Tôi đi gặp một số anh em
Mục đích lớn nhất của ông là về thăm quê, đi làm chuyện ḥa hợp ḥa giải như ông tuyên bố, hay kinh doanh?
Tất cả. Tôi về lần này cùng với một ông trùm tầm cỡ thế giới trong lĩnh vực khách sạn và sân golf.
Ông là nhân vật thường được nhắc đến ngay cả sau khi rời chính trường. V́ sao?
Ngày xưa, người ta chú ư đến tôi v́ power, sau này th́ người ta vẫn chú ư là v́ tính cách, khát vọng của ḿnh. Ở Mỹ, người ta gọi tôi là con người của thời sự. News (ông Kỳ nhấn mạnh chữ này).
Cuối buổi, ông Kỳ nói: Tối nay tôi hẹn ăn tối với ông Vơ Như Lanh lúc 20h. Có hơn chục tờ báo đang chờ tôi dưới sảnh khách sạn. Tôi hứa tiếp bạn 15 phút nhưng giờ đă gần bốn tiếng rồi. Đôi khi tôi cũng hay mải nói chuyện mà quên đi những chuyện khác.
Theo BocuHưng's blog