
Người ta nói đổi xe xăng sang xe điện để v́ môi trường. Nhưng môi trường nào? Môi trường sống của ai?
“Tương lai xanh” – một viễn cảnh thật đẹp đẽ và thơm tho. Nhưng với hàng triệu người dân đang sống lay lắt nhờ từng cuốc xe, từng lít xăng – đó là một giấc mơ đắt đỏ và lạnh lùng.
Một cô lao công mỗi ngày đẩy xe rác đi làm bằng chiếc xe máy cà tàng, đổi bằng cái ǵ? Một chú xe ôm công nghệ chạy từ sáng đến khuya, giờ sạc pin th́ sạc bằng niềm tin à? Một bà mẹ bỉm sữa sáng chở con, chiều chạy chợ – rồi ai cho mượn chục triệu đổi xe mới?
Xe điện không tệ. Nhưng ép dân đổi bằng chính miếng cơm manh áo của họ th́ là tệ. Khi thành phố c̣n chưa đáp ứng đủ trạm sạc công cộng, khi vùng sâu vùng xa c̣n mất điện triền miên, th́ đừng ép người dân đi xe điện để vẽ nên một thế giới chỉ có trên tivi.
Xe điện nên là một lựa chọn tử tế, chứ không phải là án tử cho cái nghèo. Đừng để người nghèo vừa chạy bữa, vừa bị rượt bởi thứ gọi là “chuyển đổi xanh”.
Cái xanh đẹp nhất, lẽ ra phải là ánh mắt b́nh yên của người dân – khi họ không bị bỏ lại phía sau bởi một chính sách xa lạ và lạnh lẽo đến vậy.
LinhLinh