Có một thời, chỉ cần có đất, có tiệm buôn, có xí nghiệp, có căn nhà khang trang... là đă bị gọi là “tư sản mại bản”, “địa chủ bóc lột”, và bị hợp pháp hóa việc cư.ớp tài sản bằng cái tên mỹ miều: “cải tạo xă hội chủ nghĩa”. Những người đó bị lôi ra đấu tố, tước đoạt tài sản, đầy đọa.
Nhưng ít ra, người nghèo khi ấy vẫn đứng ngoài lằn ranh búa ŕu. Họ được xem là quần chúng nhân dân, là lực lượng cách mạng, được ca ngợi, được cổ vũ.
C̣n bây giờ, dưới thời công an trị của Tô Lâm, từ tầng lớp giàu có đến tầng lớp nghèo khó, ai cũng có thể bị đánh.
Đại gia th́ bị nuôi béo bằng đất, bằng quy hoạch, bằng đặc quyền, rồi đến ngày nào đó kẻ chống lưng cho họ bị thất thế, những đại gia này sẽ bị gọi là “lợi ích nhóm”, bị lột sạch tài sản đem nộp lại cho nhà nước.
Tiểu thương th́ bị truy thu v́ “hàng không rơ nguồn gốc”, cửa hàng vàng đóng cửa v́ chiến dịch tịch thu vàng không có giấy tờ. Người bán vé số, xe ôm công nghệ, bà bán cháo cũng không được buông tha.
Nông dân nghèo th́ đất đai bị thu hồi v́ “quy hoạch”. Chuyển đổi 300 mét vuông đất mất 4,5 tỷ tiền thuế. Giá điện, nước, thu gom rác tăng vọt đánh vào túi tiền của toàn dân. Nghị định 168 như một chiếc bẫy ŕnh rập, sơ hở là mất cả tháng lương.
Đây không c̣n là “đánh tư sản” nữa. Đây là đánh tất.
Cô Ba
__________________
|