Bà Tư bán mở quán nước đầu ngơ, buổi sáng c̣n bán cả bún riêu, mỗi tô bún thơm ngon bà Tư chỉ dám thu của chú “cán bộ” 20 ngh́n, nhưng nhờ trộm vía bà vẫn có lăi do khách quen nhiều, ngày ít cũng hai trăm, nhiều th́ ba trăm.
Bà bán ngay tại nhà bà, đă hơn 30 năm nay, bà biết mặt từng người khách, trong đó có cả ông nội của “chú cán bộ” cũng thích cái mùi mắm tôm của nhà bà. B́nh thường bà cũng kê bàn ra vỉa hè, nhưng từ ngày bị thu mấy bộ bàn ghế, bà chuyển hẳn bán trong nhà.
Ông nội “chú cán bộ” ăn chán chê đến đời chú cán bộ, chú cán bộ ăn từ thời miệng c̣n hôi sữa đến lúc đi làm bên thuế vụ. Cả nhà chú ăn ở quán bà mấy chục năm nay, mang tiếng là 20 ngh́n một tô, chứ bà cũng không biết đă nợ bao nhiêu nữa, cũng chẳng dám đ̣i.
Vậy mà một hôm, chú cán bộ cùng với mấy cán bộ khác tới nhà bà phổ cập công tác “sử dụng hóa đơn điện tử”, bà Tư mông lung lắm. Qua hai hôm, nhà bà treo bảng nghỉ bán, dân t́nh hóng chuyện hỏi, bà nói: “Cái thằng cán bộ ăn nhà tao mấy chục năm, giờ nó bắt tao quẹt quẹt cái hóa đơn ǵ đó, tao hỏi cháu tao, nó nói không làm th́ trốn thuế, đi tù. Thôi tao nghỉ bán!”
Từ đó, ông nội “chú cán bộ” thèm mắm tôm cũng chẳng biết đi đâu ăn; tức ḿnh, cụ quay sang chửi thằng cháu “T***, t́m hũ mắm cho tao!”
Anh Lư
__________________
|