R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
Join Date: Nov 2006
Posts: 33,466
Thanks: 29,154
Thanked 19,485 Times in 8,912 Posts
Mentioned: 162 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 795 Post(s)
Rep Power: 81
|
Tôi là người miền Bắc, xin có đôi lời với các bác miền Nam.
Sai lầm lớn nhất của miền Bắc chúng tôi, có lẽ là việc "giải phóng miền Nam". Bởi sau ngày 30/4, quá nhiều điều nằm ngoài dự đoán đă xảy ra — không phải ở miền Nam, mà là ngay tại miền Bắc.
Khi đoàn quân miền Bắc kéo về, mang theo không chỉ Ôto, tủ lạnh mà c̣n lỉnh kỉnh các món hàng tiêu dùng "tịch thu" được từ miền Nam, dân Bắc chúng tôi thật sự sững sờ. Đồng hồ Seiko bóng loáng từ Nhật, so với chiếc "Poljot" nặng nề của Liên Xô, thật khác biệt một trời một vực. Quạt máy của Nhật, của Mỹ nh́n như tác phẩm nghệ thuật nếu so với quạt "con cóc" của ta, hay cái gọi là "quạt tai voi" từ Nga.
Những chiếc đài băng cối, máy cassette tưởng chỉ có trong mơ, giờ nằm chễm chệ giữa nhà mấy ông cán bộ "chiến thắng trở về", thay thế cho đài VEC206 xấu xí từ Liên Xô. Ôi, c̣n biết bao món đồ tinh xảo, văn minh mà chúng tôi chưa từng tưởng tượng nổi.
Chúng tôi bắt đầu tự hỏi:
"Dân trong Nam sống như thế này sao? Hàng hóa tiêu dùng tinh tế và tiện nghi đến vậy ư?"
Điều đó chứng tỏ xă hội trong đó phát triển hơn chúng tôi rất nhiều. Và rơ ràng, những nhà sản xuất ra những sản phẩm đó phải biết tôn trọng con người – hơn hẳn những nhà sản xuất của ta và của khối XHCN anh em.
Chưa dừng lại ở đó, c̣n là kho sách, kho truyện khổng lồ – phong phú, đa dạng, mang đầy tính nhân văn. Những tác phẩm này được giấu kín để đưa chui ra Bắc, v́ ở đây, chúng tôi chủ trương "đốt sạch văn hóa cũ". Nhưng khi đọc được rồi, chúng tôi choáng váng: văn hóa miền Nam thật sự đáng ngưỡng mộ, và chúng tôi lo lắng, bởi làm sao có thể tẩy năo người miền Nam khi họ đă quá hiểu biết?
Các lớp "học tập cải tạo" mà chúng tôi tổ chức để "cảm hóa người Nam" nhanh chóng thất bại. Học viên ngủ gật là chuyện thường ngày. Dùng kiến thức của khỉ th́ làm sao giáo dục được con người? Rồi chúng tôi cũng ngộ ra: nếu để nền văn minh ấy lan ngược ra Bắc, th́ chế độ của chúng tôi sẽ gặp nguy.
Giải pháp được chọn là: giam họ càng lâu càng tốt. Đó là cách ngăn chặn nguy cơ "nhân bản" miền Nam lan rộng.
Chúng tôi ra sức tuyên truyền rằng văn hóa miền Nam là đồi trụy, là sa đọa – nhưng vẫn âm thầm dành dụm để mua hàng của miền Nam, và chỉ cán bộ cấp cao mới đủ tiền để sở hữu. Càng ngày, dân miền Bắc càng nhận ra: chúng tôi đang sống trong một xă hội ngu dân hóa, nơi Đảng và lănh tụ được thần tượng hóa một cách mù quáng.
Trước 30/4, khi Bác Hồ mất, dân miền Bắc đứng dưới mưa, khóc nức nở bên loa phát thanh như thể cha mẹ ḿnh mất. Bác Lê Duẩn khi đọc điếu văn cũng nghẹn ngào như trào nước mắt. Sau này mới biết, chính Bác Duẩn đă hạ bệ Bác Hồ từ thập niên 60. Nghệ thuật diễn xuất của các vị thật xuất sắc – có lẽ được học từ màn "đấu tố" của cải cách ruộng đất.
Những người miền Bắc đi công tác rồi trở về từ miền Nam lại trở thành những "cái loa tuyên truyền ngầm" cho sự văn minh trong đó. Từ đó, làn sóng người miền Bắc vượt biên, đu theo chân vịt để sang bên kia "giăy chết" ngày càng nhiều. V́ họ biết, nơi đó c̣n có tự do, có nhân phẩm.
Khi kế hoạch ngu dân dần phá sản, nhân dân bắt đầu nh́n công an, cán bộ như nh́n... một thế lực đối nghịch. Ra quán nước, 99% người nói xấu chế độ. Giá như… đừng có "giải phóng miền Nam", th́ có lẽ đến giờ này, lănh đạo miền Bắc vẫn c̣n được tung hô, được dân vỗ tay sờ mông sờ đít như những vị thánh. Dù biết rằng đó chỉ là thứ xúc cảm của những bộ năo bị tê liệt v́ thuốc lú – nhưng ít ra, các vị ấy vẫn được “hạnh phúc trào dâng”, trong khi dân chúng tôi tiếp tục ăn… bo bo.
Thật là một sai lầm khủng khiếp khi “giải phóng miền Nam”.
Fr. Bùi Quang Hải
__________________
|