View Single Post
Old 12-29-2024   #69
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,377
Thanks: 2,236
Thanked 1,611 Times in 746 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default




Một anh đánh bật lửa châm ngay vào mái lá.
Anh thủ kho quay cổ lại nh́n. Anh dăy dụa, mắt anh trợn lên giữa lúc ngọn lửa bắt vào mái lá gây nên một vừng khói.

Mạnh Rùa vẫn thản nhiên nh́n anh thủ kho. Một anh lính hất hàm hỏi anh thủ kho.

– Gạo đâu khai ra.

– Dạ hết rồi ! Cấp trên chưa tiếp tế.

– Không , mày dấu !

– Nếu các đồng chí t́m thấy th́ tôi chịu tội.

– Tao không t́m nhưng sẽ có gạo, chốc nữa thôi ?

– Các đồng chí không tin tôi đă mười tuổi đảng sao ?

– Mày mười tuổi đảng mà mày xén bớt khẩu phần gạo của tụi tao mỗi đứa một lon đi đổi lợn ăn và nuôi lợn, nếu mày hai mươi tuổi đảng chắc mày bán cả chúng ta mà ăn.


Mạnh Rùa khoát tay:

– Thôi không nói nữa. Tất cả ra khỏi nhà.

Anh lính kia c̣n tiếp:

– Hôm nay nếu không có gạo th́ chúng tao sẽ ăn thịt quay, hả ? Biết chưa ? Biết chưa con ? Tất cả lũ mày đem ra chặt đầu ba lần cũng c̣n nhẹ ?

Tất cả lính đă lủi ra ngoài đứng nh́n vào.

Lửa đă bốc lên dữ dội và gây một sự chuyển động trong không khí.

Và cây lá nổ răng rắc. Đám lính bắt đầu nhớn nhác nh́n xem theo dơi sắc mặt của viên chỉ huy.

Mạnh Rùa lại tỏ ra cương quyết hơn bao giờ hết.

Mạnh Rùa nh́n anh thủ kho bắt đầu bị vài làn khói xông vào mặt làm cho anh ta nhắm mắt lại và ho sặc.

– Tao cho mày đền tội một cách “vinh quang ! “

Lửa đă ḅ lan ra một phần mái nhà. Anh ta kêu lên, rống lên. Không rơ anh ta muốn nói ǵ.

Mạnh Rùa quát :

– Tuốt lá cây nhét mồm nó lại. Mau lên !

Anh thủ kho thét lên :

– Để tôi chỉ gạo.

– Không ! Tao không cần gạo của mày. Tao cho mày theo ông theo bà.

– Các đồng chí. . .

– Ai đồng chí với mày, đồ con lợn !

– Các đồng chí đừng đốt nhà. Hầm gạo ở ngay trong nhà.

-À thế hả. Sao mày không “anh dũng” nữa ?






Đám binh sĩ nhảy tưng lên. Mấy chục cặp mắt nh́n xoi mói vào cái nền nhà. Nhưng Mạnh Rùa quát :

– Bỏ nó ở đó với hầm gạo. Bọn ta không cần. Tất cả trở về.

Anh thủ kho khóc rống lên vang cả rừng. Họ đợi cho tàn lửa rơi trên đầu anh thủ kho mới mở trói cho anh ta. Mạnh Rùa hỏi :

– Mấy chục bao ?

– Dạ có hai bao thôi.

– Sao lại hai bao ? Mày có muốn tao quăng mày vào lửa trở lại không ?

Anh thủ kho khóc mếu đi đến góc nhà và giở nắp hầm lên.

Đám lính chen lấn nhau chui tọt xuống ngay. Họ lôi lên.

Nào gạo nào nếp nào muối nào khô, những cái bao những cái gói những thùng, thứ nào cũng đưa vào mồm được cả.

Vắng lâu quá cái mồm không được cắn vào cái cơm, cái mũi không được ngửi cái mùi cá thịt… Thiệt là một cảnh vui tươi nhộn nhịp.

Họ nấu cơm, nướng khô ngay tại đấy vừa ăn vừa vung vải vừa chửi đổng và dọa giết anh thủ kho.

– Ê mày nuôi được mấy con heo mày ?

– Được có một con thôi.

– To bằng mày không ?

– Năm nay mày sinh hoạt chi bộ mấy lần mậy ?

– Dạ không có sinh hoạt lần nào hết.

– Mày là chúa sơn lâm he !

– Ông xơi xong ông lại trói mày vào cột mà đốt tiếp.

Câu chuyện đang lằng nhằng như thế th́ Hồng xuất hiện.


– Các anh ơi ! Kho gạo ở đây này !

– Ở đâu.. ở đâu ?

Chưa biết là ai nói, mà mọi người đă phản ứng ngay khi cái tiếng “ gạo ” dội vào tai họ. Thằng Hồng xuất hiện trước mặt mọi người. Mặt mũi sáng trưng mồ hôi nhễ nhại với hai cái ruột tượng căng rướn vắt chéo qua trước ngực và một túm tṛn bằng trái bí rợ đeo lủng lằng bên hông.

– Có kho gạo thật à ? Mạnh hất hàm.

– Có, chắc chắn. Em nói láo em chết ngay bây giờ.

– To không ?

– Ăn một tháng không hết.

Rồi cả đám ùn ùn đi theo Hồng trong lúc cả đống thực phẩm c̣n bỏ lại miệng hầm đó. Bỗng anh thủ kho khóc rống lên.

– Tôi lạy các anh ? Tôi lạy các anh.

– Ê ! Nhét mồm nó lại tụi bây.

– Quăng mẹ nó vào lửa đi.

Nhưng anh thủ kho bất chấp những lời đe dọa. Anh ta sụp lạy ngay trước mắt Mạnh Rùa. Cái đầu dập xuống cất lên ha lịa như chày đâm tiêu.

– Tôi lạy các đồng chi !

– Mày cút mẹ mày đi !

– Đó là kho gạo chiến lược các đồng chí ơi !

– Chiến cái con khỉ !

-Thiệt mà ! Chỉ có trung ương mới có quyền ra lệnh xuất kho.

– Tao đếch biết. Lính tao đói, có gạo là tao xơi ! Tao thịt cả mày nói mày biết !


– Dạ, đây là gạo dùng để tiếp tế cho chiến dịch nào sắp mở đó.

– Trung ương không cho xuất v́ trung ương không bị đói c̣n tao với lũ lính này đói mê ra nên tao cho xuất tất cả. Xuất sạch rồi tao đốt kho luôn.






Rồi Mạnh Rùa ra lệnh:

– Đi khai kho ra mà khao lính, bay !

Rồi họ rầm rầm kéo đi.

Quả thật một cái kho gạo đứng trốn rất kín trong một đám rừng dày không có ánh sáng mặt trời.

Chung quanh cũng không có dấu chân hoặc vết xe.



Vừa tới đó th́ tôi thấy từ trong kho vọt ra một cái bóng. Tôi vừa kêu lên ngay:

– Roánh ! Thằng mắc toi đă ṃ tới đây rồi.

– Không. Chính nó với em phát hiện ra đó !

Hồng vừa nói vừa gọi:

– Roánh ơi ! Roánh ! Bọn nhà ḿnh đây cậu .

Cặp Hồng Roánh thiệt là xứng đôi.

Chúng mà “hành quân” trong rừng th́ nhất định có “chiến lợi phẩm ” mang về.

Từ ngày có Hồng, Roánh bớt hoạt động, bớt phá phách đơn vị có lẽ v́ Roánh thấy Hồng cũng là một tay chúa sơn lâm nhưng lại rất ngoan ngoăn nghe theo lời chị.

Roánh có cái tấm gương treo trước mặt đó để soi hằng ngày chăng ?

Tôi cũng không hiểu, nhưng thấy h́nh như hai cậu trở thành đôi bạn. Chúng thường sánh vai nhau đi và luôn mắc vơng gần nhau, tâm sự có khi hàng giờ.

Trên cửa kho Roánh xuất hiện với hai tay vẫy lia :

– Gạo nhiều quá !

Tôi phải ngộp v́ trông thấy số gạo chất trong kho.


Có lẽ gạo đă được chuyển tới đây lâu rồi nên dấu xe dấu chân đă bị xóa sạch. Những mớ lá khô dày đặc phủ kín mặt đất.





Anh thủ kho vẫn lẽo đẽo đi sau Mạnh Rùa van xin.

– Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy các đồng chí. Đây là gạo chiến lược. Xin các đồng chí đừng đụng tới.

– Tao không biết. Tao đói. Tao cần ăn.
Mày nói măi hả ? Mạnh Rùa dí súng vào giữa trán của anh thủ kho. Mày c̣n nói nữa th́ tao bóp c̣.

– Dạ đồng chí có giết tôi th́ tôi mát thân chớ cái kho này khai ra th́ tôi bị tử h́nh.

Mạnh Rùa ngay chân. Anh thủ kho lăn kềnh trước mặt Mạnh nhưng anh ta lại lồm cồm ḅ tới chân Mạnh mà kêu gào :

– Các đồng chí thương dùm tôi. Đây là gạo sẽ dùng trong chiến dịch sắp tới. Người ta tới lănh gạo không có, tôi làm sao ?

– Thế chúng tao nhịn đói th́ mày không làm sao à ?

– Đă có mấy bao kia rồi .

– Không đủ. Mày phải phát bù lại số mày xén mất hiểu chưa ? Tao nhất định rồi ! Chúng mày cứ lấy ! Thắng nào mang nổi bao nhiêu cứ lấy ! C̣n lại tao sẽ đốt tất !

Chúng tôi trở về như những chú vịt bầu no phè đi lệt bệt, bước không nổi.


Gạo đó, ai cũng có thể tới lấy và tha hồ lấy. Có những người thích gạo mới nguyên nên khui cả bao ra mà chỉ lấy một ít hoặc họ khui ra để t́m nếp, rồi lại khui bao khác, cũng chỉ để lấy một ít thôi.

Họ cố hết sức khuân vác đem về địa điểm đóng quân, bếp núc luôn luôn mịt mờ khói lửa, không ai nói nổi.

Họ cố nhét càng nhiều gạo vào người càng tốt như con lạc đà cố ăn uống trước khi vượt qua sa mạc.





Năm Cà Dom nói với Mạnh Rùa :


– Cậu nên ra lệnh cho lính chỉ ăn, đừng phá phách như vậy.

– Ḿnh đă ra lệnh rồi. Nhưng bây giờ chúng nó đă trở thành những thằng điếc hết rồi. Chúng nó trả thù.

Có gạo ăn no bụng nhưng đường bị kẹt, không đi tới được. Cứ xục xích măi như hủ lô cán đường, lết tới lại quay lui. Biết chừng nào đến nơi ?







************
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to hoathienly19 For This Useful Post:
tcdinh (12-30-2024)
 
Page generated in 0.05080 seconds with 9 queries