VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG! (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2121472)

goodidea 12-29-2025 01:50

LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG!
 
1 Attachment(s)

Năm nó lên 5 tuổi, mẹ nó mất trong một vụ tai nạn. Trước khi qua đời, bà nắm chặt tay bố nó nhắn ông yêu nó cả phần của bà. Ông nghe lời bà, yêu thương nó hết mực, yêu đến nhu nhược.
Năm nó học lớp 11, lần đầu mang xe đạp đi cầm cố. Về nhà nó cúi đầu xin lỗi bố nói rằng nó sơ ư để mất cắp. Ngày hôm sau, nó lại có xe mới khoe khoang với lũ bạn.
Năm nó học lớp 12, tính ra nó đă “mất” đến 6 chiếc xe đạp. Năm ấy nó cũng trượt Đại học.
Nó nghe lời bố ôn thêm năm nữa. Lại trượt. Nó quyết không ôn nữa, nộp hồ sơ học cao đẳng.
Năm nhất, nó cắm chiếc tay ga mới cứng cùng lũ bạn lêu lổng ăn chơi, cờ bạc.
Nhà nó không thuộc diện khá giả, bố nó quanh năm đầu tắt mặt tối nuôi nó ăn học, thương con thiếu mẹ ông không bao giờ đánh mắng nó, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Ông nào ngờ, bên ngoài nó gật gù nhận lỗi nhưng trong đầu lại lên kế hoạch cho chuyến phượt sắp tới.
Ngày mẹ nó mất, nhà nó sân vườn rộng răi, vườn rau xanh um. Qua cái giỗ thứ 18, hiên nhà nó chỉ đủ cho chiếc xe máy để vừa. Đất đai, ruộng vườn bố nó phải mang bán gần hết để trả nợ và chạy vạy cho thằng con trai duy nhất. Hết tiền nó lại về với người cha già đang ṃn mỏi.
Gần cuối đời, ông chỉ để dành được chút tiền pḥng khi tuổi già đau ốm. Con trai ông lấy vợ, sinh con rồi về ngoại sống. Ông chấp nhận xa con, xa cháu để chúng tiện đường đi làm. Thỉnh thoảng nhớ cháu nội, ông gọi điện nhắn con, anh ậm ừ nói bận rồi cúp máy. Tuổi trẻ ông dành cho con, đến già lại lủi thủi một ḿnh, đi ra đi vào cũng chỉ có cái bóng gầy yếu đi theo.
Rồi một ngày anh nhận được điện thoại của hàng xóm nói bố anh vừa được người ta đưa đi cấp cứu. Anh vội vă bỏ ngang công việc đang dở dang chạy thẳng vào bệnh viện. Đêm hôm đó, lần đầu tiên anh nói chuyện với bố nhiều đến thế.
- Thằng Bi trông giống hệt con ngày xưa, bầu bĩnh, đáng yêu, ai cũng muốn ôm, muốn hôn lên má. Ngày mẹ con mất, con cứ ôm cứng lấy bố khóc. Bố thương mẹ, thương con mà không dám khóc, chỉ vỗ về con.
- Năm con học lớp 11, con nói mất xe, bố biết nó ở đâu nhưng không nói ra. Những lần sau nữa, có lẽ bố đă quá nhu nhược nên con mới trượt dài trên vết xe đổ. Bố có lỗi với mẹ con và cả con nữa.
- Bố c̣n chút tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, vài năm nữa thằng Bi đi học, con lấy ra lo cho nó, đừng để nó phải tủi thân với bạn bè.
Những giọt nước mắt người cha già lăn dài ḥa với những giọt nước mắt ân hận của đứa con một thời ngỗ ngược. Anh nhớ lại những kư ức đẹp đẽ bên cha, những lo toan trăn trở của cha một thời. Đến khi có con, cũng nuôi con, sống v́ con, anh mới hiểu làm cha khó đến thế nào.
Anh nắm chặt bàn tay xương xương của người cha già, muốn nói ǵ đó, muốn níu giữ ǵ đó. Bàn tay ấy cũng nắm lấy tay anh rồi từ từ buông thơng…
Tiếng máy đo nhịp tim kêu lên những tiếng rời rạc, vô hồn.
Pḥng bệnh chỉ c̣n những tiếng nấc nghẹn.
- Con xin lỗi! Bố ơi, con xin lỗi…
Lời nói ấp ủ bấy lâu, khi nói ra được cũng đă quá muộn màng…

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 12:19.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.11160 seconds with 9 queries