![]() |
Quote:
Bọn chúng bị tui dùng "đă cẩu bút pháp" hoài nên thèm thịt tui lém:nana::nana::nana : bọn nó dốt ngu mà bài đặc làm tàng:hafppy: |
Quote:
|
Quote:
|
Quote:
Các bác cứ nghe chửi hoài chắc cũng chán lắm. Mời các bác nghe một bản nhạc cho thong thả nha. Mặc dù tuổi đời đă cao, nhưng phong thái và cách tŕnh diễn cùng với giọng ca của bà ta sẽ đưa các bác từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chúc các bác cuối tuần vui vẻ. :eek::eek: |
Quote:
|
Quote:
Bác c̣n b́nh tỉnh trả lời được như vậy là hay rồi. Ḿnh th́ té ghế khi chỉ nghe câu đầu. H́nh như bà ta đoạt được giải "Can Đảm" sau khi tiệc tàn.:hafppy::hafppy: |
Quote:
|
Quote:
lol......:hafppy::hafppy: |
Quote:
Cũng giống như bà kia vào chỗ nào cũng ca được , ban nhạc cứ thế mà chơi lạc tông hết |
Quote:
|
Quote:
Ḿnh thấy giống Pelosi. Sắm cả giàn nhạc đắt giá và cả đám khán thính giả nghiệp dư để nghe bà ta tŕnh diễn bài ca "Luận Tội" nhạt nhẻo, lạc tông. :hafppy::hafppy: |
Quote:
Tôi viết vài câu bọn nó đọc lùng bùng lỗ tai là chê tôi viết dài rồi :eek: tụi chó ngu dốt đó biết mẹ ǵ mà bàn luận hay tranh luận :eek: chỉ biết sủa…sủa…hoài vài chữ “đầu đường xó chợ” cái kiểu thêm tí mắm tí muối “đường phố” từ người đăng tin sẳn hay tựa bài thread…rồi cả đàn a dua hùa nhau sủa gâu gấu mà thôi :nana::nana::nana: “tự…sướng” cho nguyên cả bầy là “đại…đạiiiiii trí thức” đi cắn những người không giống cùng gịng họ bọn nó.:mad: Tôi thấy có vài người đă bàn luận rồi và cũng muốn tranh luận lắm nhưng thấy chó sủa cắn càn dữ quá nên v́ ḷng tự trọng:eek: họ e ngại dây dưa…:o không muốn bàn thêm nên từ từ lui vào bóng tối. Tiếc lắm!!! |
Quote:
Bàn luận sẽ có tranh luận và trong đó có rất nhiều điều để học hỏi lẫn nhau. Nhưng khi dành thời gian của ḿnh để nghe toàn những chuyện bá vơ của những bộ óc trống rổng th́ không đáng. Ngồi một nơi vắng vẻ thưởng thức một ly trà nghe tiếng chim ríu rít vẫn hơn là nghe một đám người dự thi vào lớp "Chửi". Bác làm giám khảo mấy cuộc thi rồi đă chấm được ai là "Thủ Khoa" chưa?:hafppy::hafppy: |
1 Attachment(s)
Quote:
|
Cho ngưng chửi dù chửi thanh, chửi văn chương, chửi khéo, chửi mai mỉa, chửi trên đầu trên cổ để mọi người cho ư kiến nha.
Ông trời đă cho người dân Trung Quốc rất nhiều cơ hội 19/02/20, 11:37 Trung Quốc từ năm ngoái đến nay liên tiếp gặp phải những “đại họa”, từ cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung, biểu t́nh Hồng Kông, mới đây lại là dịch viêm phổi, khiến xứ Thần Châu bao phủ một màu tang tóc. Là Thần Phật không từ bi với người Trung Quốc, hay trời cao đang thiên vị? Khi nh́n thấy thảm cảnh mà người Trung Quốc đang phải đối mặt, bất kỳ ai c̣n chút ḷng trắc ẩn cũng động ḷng thương xót. Hoàn cảnh của họ nói chính xác là đang đứng bên cạnh bờ vực thẳm: người chết không ai dám chôn, thi thể nhiều đến mức hỏa thiêu không kịp, người sống như ở trong địa ngục chịu biết bao khổ sở và lo sợ. Đối với họ, tai họa dường như ập đến bất ngờ khiến cho người ta không kịp hiểu ra chuyện ǵ th́ đă thấy rất nhiều thương vong. Nhưng nh́n lại quá khứ, chỉ cần trầm tĩnh dùng lư trí mà nh́n, có thể thấy rơ ông trời đă nhiều lần cho người Trung Quốc cơ hội để nh́n ra vấn đề và sửa sai. Chỉ cần họ thẳng thắng đối mặt sự thật và dám sửa sai, ắt hẳn họ sẽ có một tương lai tươi sáng. Có câu chuyện thế này: Xưa kia có một ông lăo, sau khi chết xuống âm phủ gặp Diêm vương, ông trách Diêm vương đă không báo cho ông biết trước về cái chết của ḿnh, giờ lại đột nhiên bắt ông phải chết, khiến ông không kịp chuẩn bị. Nghe vậy, Diêm Vương đáp: “Khi mắt nhà ngươi hơi mờ hơn trước, là ta đă gửi bức thư đầu tiên; khi tai nhà ngươi lăng, là ta đă gửi bức thư thứ hai; khi chiếc răng đầu tiên của nhà ngươi rụng, là ta đă gửi bức thư thứ ba. Thân thể ngươi ngày càng suy nhược, ngươi không biết ta đă viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi à? Có thể thấy ngươi không dụng tâm chú ư đến bản thân ḿnh, chấp mê bất ngộ. Giờ sao lại nói ta không viết bức thư nào cho ngươi?”. Câu chuyện này chính là nói với con người một đạo lư: Trước khi đại sự xảy đến, Thần Phật luôn rộng ḷng cảnh báo con người, để con người có thể phản tỉnh bản thân, biết sám hối những việc sai sót mà ḿnh đă tạo ra. C̣n nếu cứ chấp mê bất ngộ, th́ hoàn toàn vô phương cứu chữa. Ông trời đă cho QUAN CHỨC Trung Quốc một cơ hội Khi Đại Nhảy Vọt bắt đầu, đây chính là thời kỳ đen tối của nhân dân Trung Quốc. Từ năm 1959 đến năm 1962 là khoảng thời gian “Ba năm Ác nghiệt“. Đầu năm 1961, cả nước Trung Quốc đă có hơn 30 triệu người chết đói, chuyện những người Trung Quốc đổi con cho nhau để ăn thịt chính là xảy ra vào thời kỳ này, người ăn thịt người để sinh tồn đă trở thành tự nhiên. Nạn đói xảy ra vào thời ḱ đại nhảy vọt đă đẩy người dân Trung Quốc vào khốn cảnh, sự việc như ăn thịt người đă xảy ra. Ảnh một gia đ́nh trong Nạn đói lớn (1958 - 1961) Nạn đói xảy ra vào thời ḱ đại nhảy vọt đă đẩy người dân Trung Quốc vào khốn cảnh, sự việc như ăn thịt người đă xảy ra. Ảnh một gia đ́nh trong Nạn đói lớn (1958 – 1961) Đương thời, Lưu Thiếu Kỳ giữ vai tṛ chủ tịch nước, là người có quyền lực chỉ sau Mao Trạch Đông, lại rất được Mao trọng dụng. Trong chuyến thị sát về quê nhà, Lưu Thiếu Kỳ tận mắt chứng kiến người thân của ḿnh chịu chết v́ đói, khắp nơi hiện rơ khổ nạn tột cùng của nhân dân, điều này đă để lại ân hận to lớn cho Lưu Thiếu Kỳ, ông hạ quyết tâm cần phải nghĩ cách ngăn cản Mao Trạch Đông. Thời điểm đó, toàn thể người dân Trung Quốc cũng rất oán hận Mao Trạch Đông, kể cả những người cận vệ của Mao cũng buông những lời oán trách ngất trời. Đối với Mao mà nói, uy hiếp trước mắt chính là bị hạ bệ trong Đại hội đại biểu toàn quốc, hoặc là rơi vào cảnh có chức mà không có thực quyền. Lâm Bưu là thân tín Mao đă từng viết trong hồi kư: “Điều mà ông ta [Mao Trạch Đông] lo lắng nhất là trong cuộc biểu quyết có thể chiếm đa số ủng hộ hay không”. Tháng 9/1961, theo Điều lệ Đảng, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cần phải mở “Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 9”. Mao phải t́m mọi cách để tŕ hoăn đại hội lần thứ 9 này. Ngày 27/1/1962, đây là một ngày đáng được ghi vào trong sử sách. Tại Hội nghị Toàn thể, Lưu Thiếu Kỳ – một con người vốn thận trọng từ lời nói đến việc làm, đă ở ngay trước mặt Mao Trạch Đông, ngay trước mặt 7000 thành viên chủ chốt của chính quyền ĐCSTQ, khẳng khái nói một tràng những lời hoàn toàn trái ngược hẳn với “văn bản thông báo” mà Mao đă cất công chuẩn bị. Lưu Thiếu Kỳ công khai phản đối Mao Trạch Đông, đây là điều mà Mao không bao giờ ngờ tới. Lưu hiển nhiên có sự ủng hộ của 7.000 cốt cán trong chính quyền, bởi thế Mao không thể ‘đá chọi đá’ với họ được. Mao giả vờ giữa ḿnh với Lưu Thiếu Kỳ không hề bất đồng chính sách, và tuyên bố kéo dài hội nghị. Sau đó Mao đưa Lâm Bưu – Bộ trưởng Bộ Quốc pḥng, cũng là người bạn gắn bó từ thuở hàn vi của ông ra hộ giá. Ngày 29/1, Lâm Bưu đứng trước mặt 7.000 thành viên hội nghị đă công khai đứng về phía Mao, khiến cho Mao có cơ hội để cất tiếng nói thay đổi cục diện. Sau khi Lâm Bưu nói xong, Mao yêu cầu lănh đạo các tỉnh và bộ quản lư nông nghiệp Trung ương, bộ quản lư kinh tế, nhất loạt lên bục kiểm điểm bản thân, gánh vác trách nhiệm, để giải thoát cho ḿnh. Ngày 29/1 chính là thời điểm then chốt cho những quan chức của ĐCSTQ, họ đă có 1 lựa chọn sống c̣n cho tương lai, đó là quyết định lựa chọn trái hay phải – Mao Trạch Đông hay Lưu Thiếu Kỳ. Nhưng rốt cuộc sự thận trọng bảo toàn tính mạng đă đưa đến việc họ “không dám đứng về phía Lưu”. Hiển nhiên là Mao tiếp tục duy tŕ quyền lực và tiếp tục chính sách cai trị độc ác của ḿnh. Kết cục bi thảm của Lưu Thiếu Kỳ là điều tất nhiên, ông bị đấu tố không ngừng nghỉ cho đến lúc chết, lúc chết không được khai tên thật, phải mang đi hỏa thiêu ngay trong ngày. Nếu như lúc đó 7.000 quan chức ĐCSTQ lựa chọn đúng, hoàn cảnh Trung Quốc đă rẽ sang một hướng khác. Mao Trạch Đông sẽ không thể lựa chọn Đặng Tiểu B́nh, người dân Trung Quốc đă không phải đối mặt thêm 2 đại nạn trong các thập niên sau đó là chiến tranh biên giới Việt Nam (1979), thảm sát Thiên An Môn (1989), liên quan gián tiếp đến diệt chủng Khmer đỏ. Ông trời đă cho NGƯỜI DÂN Trung Quốc một cơ hội Ngày 15/4/1989, cựu Tổng bí thư ĐCSTQ Hồ Diệu Bang đă qua đời v́ một cơn đau tim. Từ tang lễ đó, hàng trăm ngàn sinh viên và người dân đă chiếm Quảng trường Thiên An Môn để biểu t́nh thúc đẩy cải cách dân chủ. Triệu Tử Dương, Tổng bí thư ĐCSTQ lúc đó được coi là một nhà cải cách cởi mở, ủng hộ đối thoại với sinh viên. Đặng Tiểu B́nh sau đó đă bí mật sai Giang Trạch Dân thiết kế và chỉ đạo vụ thảm sát Thiên An Môn. Quân đội và xe tăng đă tiến vào Bắc Kinh đợi lệnh. Triệu Tử Dương sau sự kiện Thảm sát Thiên An Môn đă bị giam lỏng cho đến khi qua đời, mộ của ông cho đến nay vẫn bị canh pḥng nghiêm ngặt vào ngày giỗ. Triệu Tử Dương sau sự kiện Thảm sát Thiên An Môn đă bị giam lỏng cho đến khi qua đời, mộ của ông cho đến nay vẫn bị canh pḥng nghiêm ngặt vào ngày giỗ. (Ảnh: NTDTV) Đêm 3/6, Đặng chính thức ra lệnh đàn áp bằng quân đội, đây thực sự là ngày khó quên đối với người dân Trung Quốc. Quảng trường bị đóng kín cửa khiến cho sinh viên bên trong không có đường thoát thân, bên ngoài quân lính và xe tăng tiến vào nổ súng điên cuồng giết hại những người dân tay không tấc sắt. Người Trung Quốc hoàn toàn chấn động và ch́m ngập trong khủng bố. Lúc này đây, người dân Trung Quốc có 2 lựa chọn: trái hay phải – hoặc là đứng về lănh đạo độc tài Đặng Tiểu B́nh, hoặc là đứng về phía Triệu Tử Dương. Nhưng lúc này họ lại tiếp tục lựa chọn giải pháp an toàn, đứng về phía bạo quyền để giữ an toàn cho bản thân. Điều này đă quyết định cục diện chính trị và tương lai của người dân Trung Quốc những năm sau đó cho đến tận hôm nay. Triệu Tử Dương sau đó bị giam lỏng, ước tính hơn 10.000 sinh viên đă chết oan trên quảng trường Thiên An Môn, sau sự kiện đó người dân c̣n tin theo lời vu khống của ĐCSTQ nói rằng sinh viên đă thực hiện cuộc biểu t́nh bạo loạn. Hàng năm, chỉ có người Hồng Kông và Đài Loan tổ chức lễ tưởng niệm cho các sinh viên đă bị sát hại. Ngày nay, các thế hệ sinh viên Trung Quốc phần lớn đều không biết về sự kiện này hoặc chỉ biết dựa trên sự tuyên truyền của ĐCSTQ. Người Đài Loan làm mô h́nh bong bóng tái hiện bức ảnh nổi tiếng trong sự kiện Thiên An Môn, tưởng niệm 30 năm sau thảm sát. Người Đài Loan làm mô h́nh bóng tái hiện bức ảnh nổi tiếng trong sự kiện Thiên An Môn, tưởng niệm 30 năm sau thảm sát. (Ảnh: chanfamilynz) Hoàn cảnh của người Trung Quốc khi đó rất giống với hoàn cảnh của Liên Xô năm 1991. Gorbachev tuyên bố thực thi những cải cách dân chủ đă tạo ra tiếng nói đối lập trong lớp lănh đạo Liên Xô lúc bấy giờ. Kết quả dẫn đến việc phe cứng rắn bên trong bộ máy lănh đạo Xô-viết tiến hành Vụ đảo chính quân sự tháng 8/1991 trong nỗ lực nhằm loại bỏ Gorbachev khỏi cơ cấu quyền lực và ngăn chặn sự kư kết hiệp ước liên bang. Sau đó dưới sự kêu gọi của Tổng thống Nga Yeltsin, hàng trăm ngàn người dân Nga đă tạo ra 1 cuộc biểu tỉnh lớn, thị uy đường phố vây quanh lực lượng đảo chính, khuyên họ đứng về phía nhân dân. Kết quả là người dân giành thắng lợi và Liên Xô rẽ sang thời kỳ dân chủ. Nếu như trước đó, người dân Trung Quốc cũng có thể làm được như người dân Liên Xô, th́ hoàn cảnh của Trung Quốc đă khác hẳn với hôm nay. Người Trung Quốc có thể có một cuộc sống tươi đẹp hơn, có thể tự làm chủ cho tương lai người dân không bị những lănh đạo độc tài kiểm soát một cách ngột ngạt. Đây thực sự là một cơ hội cho người dân Trung Quốc, nhưng họ đă không đón nhận. Ông trời đă cho TẤT CẢ người Trung Quốc thêm một cơ hội … Sau sự kiện đàn áp Thiên An Môn, có một sự kiện khác c̣n đáng kinh sợ hơn cũng xảy ra tại quảng trường này. Những năm 1980, 1990, phong trào tập khí công trở nên nở rộ tại Trung Quốc. Nhưng nổi bật nhất là môn tu luyện Pháp Luân Công. Người dân Trung Quốc sau bao năm bị chèn ép về tinh thần trong môi trường chính trị khắc nghiệt, họ thực sự muốn t́m kiếm một con đường tâm linh để giải thoát những bế tắc trong tinh thần. V́ thế khi vừa được truyền ra công chúng năm 1992, Pháp Luân Công đă được toàn dân Trung Quốc tiếp nhận nồng nhiệt. Điểm đặc biệt của Pháp Luân Công chính là dung ḥa được những bất đồng trong các tầng lớp nhân dân. Người dân chỉ cần chú trọng đề cao tâm tính, không phải lo xuất hiện bất kỳ mâu thuẫn nào với phương thức sinh hoạt hiện tại, hay mâu thuẫn chính trị đối với nhà cầm quyền, dù họ ở bất kể giai tầng nào. Một lượng lớn những người theo tập, dù là đảng viên hay thường dân, sẽ cải biến thành những người tốt và tốt hơn nữa. Có thể đứng ngay tại vị trí của bản thân trong xă hội mà tự thay đổi chính ḿnh. Điều này đối với chính quyền Trung Quốc, thực sự là chỉ có lợi. Người cầm quyền nhà nước Trung Quốc khi đó là Giang Trạch Dân cũng đă tận mắt chứng kiến lợi ích tốt đẹp này. Một câu chuyện có thật là vào năm 1998 xảy ra trận lũ lớn, Giang Trạch Dân khi đang thị sát ở một con đê th́ chợt nh́n thấy một nhóm người đang t́nh nguyện làm việc hết sức chăm chỉ. Giang Trạch Dân rất đắc ư, nói với những người đi theo: “Những người này nhất định là đảng viên Đảng Cộng sản”, rồi cho người tới hỏi. Kết quả nhận được câu trả lời đây là những học viên tập Pháp Luân Công. Lửa đố kỵ bốc lên, Giang Trạch Dân sầm mặt lại rồi quay đầu bỏ đi. Chính sự đố kỵ của Giang đă dẫn Trung Quốc đi vào ṿng xoáy cũ: Vu khống và đàn áp chính người dân của ḿnh. Bịt miệng, giết người và dùng bạo lực trấn áp, t́nh cảnh diễn ra đă hơn 20 năm. Khác với cuộc đàn áp người Hồi giáo ở Tân Cương, Phật tử Tây Tạng, và người biểu t́nh ở Hồng Kông, cuộc đàn áp Pháp Luân Công diễn ra trên toàn Trung Quốc. Vào ngày 20/07/1999, lúc ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, khắp nơi ở nước này đều diễn ra cảnh bắt người trắng trợn. Lúc đó về phương diện dư luận, các đài truyền h́nh trên toàn quốc đều phát sóng tiết mục bôi nhọ Pháp Luân Công suốt 24/24h. Người tạo ra tiết mục đó chính là Triệu Trí Chân – tổng biên tập kênh “Ánh sáng của Khoa học Kỹ thuật” của đài truyền h́nh Vũ Hán. Vậy liệu ekip tạo ra chương tŕnh bôi nhọ đó có phải là thuộc đài truyền h́nh Vũ Hán? Những năm cuối thập niên 90, chính quyền Trung Quốc đă thực hiện một cuộc khảo sát, họ thấy rằng số người theo tập Pháp Luân Công ở các công viên trên toàn quốc ước tính khoảng 100 triệu người. Vào thời điểm ấy, dân số Trung Quốc là gần 1,3 tỷ người. Tức là cứ 13 người th́ có 1 người tập. Nghĩa là ở bất cứ nơi nào của Trung Quốc cũng có thể tận mắt chứng kiến sự ôn ḥa và vô hại của phong trào Pháp Luân Công. Mỗi người dân Trung Quốc lúc ấy đều tối thiểu có một người trong gia đ́nh hoặc ḍng họ theo tập Pháp Luân Công. Điều này cũng có nghĩa là bất kỳ người dân Trung Quốc nào cũng có thể làm nhân chứng bào chữa cho người tập Pháp Luân Công. Nhưng rốt cuộc họ lại đứng về phía chính quyền tàn bạo, kết quả là dẫn đến cuộc đàn áp chưa từng có trong lịch sử. Trong nhiều năm qua, chính những người đồng bào của họ đă bị bắt giữ phi pháp, tra tấn, bỏ tù, mổ cướp nội tạng… Những tội ác cùng cực như vậy xảy ra ngay bên cạnh nhưng nhiều người vẫn làm ngơ như không biết. Họ c̣n đồng lơa với chính quyền Trung Quốc đi tố cáo những người tập Pháp Luân Công. Việc làm này chính là đổ thêm dầu vào lửa. Nếu lúc đó, người dân Trung Quốc có thể nói lên tiếng nói chính nghĩa, đứng về phía đồng bào vô tội của ḿnh, th́ những thảm cảnh sau đó đă không có cơ hội xảy ra, đất nước Trung Quốc sẽ chuyển ḿnh ngoạn mục theo một hướng mà không ai có thể tưởng tượng được. Đó chính là một lượng lớn người dân sẽ tuân theo nguyên lư Chân Thiện Nhẫn, khiến cho đạo đức được phục hồi, t́nh trạng trị an cũng sẽ tốt, quan chức cũng biết tự kiềm chế bản thân, kinh tế cũng theo đó phát triển. Thế nên, sự kiện 20/7/1999 chính là ông trời đă cho người dân Trung Quốc một cơ hội để lựa chọn. Người dân Trung Quốc có quyền đi theo con đường hoàn toàn khác biệt: không thay đổi thể chế, chỉ cải biến ḷng người. Đáng tiếc là người dân Trung Quốc lại một lần nữa bỏ lỡ cơ hội. Ông trời đă cho TẬP CẬN B̀NH một cơ hội Từ năm 2012, Tập Cận B́nh bắt đầu tiếp quản quyền lănh đạo ĐCSTQ. Trong quá tŕnh ông từng bước nắm quyền hành, có rất nhiều sự t́nh ly kỳ xảy ra. Phe đối lập là Giang Trạch Dân đă không dưới 10 lần ám sát hụt Tập Cận B́nh, nhưng mỗi lần Tập đều thoát nạn, có những lúc thoát chết gần trong gang tấc. Điển h́nh như vụ nổ Thiên Tân ngày 12/8/2015. Theo một nguồn tin nội bộ từ NTDTV, kế hoạch ban đầu là sau khi các quan chức cấp cao Trung Quốc ra về từ một cuộc họp tại Bắc Đới Hà, Hà Bắc, một vụ nổ sẽ xảy ra giữa tuyến đường sắt nối Thiên Tân và Hà Bắc. Tuy nhiên, Tập Cận B́nh được báo trước nên đă thay đổi lộ tŕnh vào phút chót, điều này đă khiến phe Giang phải mau chóng cho nổ nhà kho nhằm phi tang chứng cứ. Vụ nổ Thiên Tân nằm trong kế hoạch ám sát Tập Cận B́nh, ông đă được cho cơ hội sống sót và thực hiện những điều nên làm v́ người dân Trung Quốc. Lửa tiếp tục lan ra và cháy dữ dội sau vụ nổ năm 2015, lấy đi sinh mạng của hàng trăm người. Vụ nổ Thiên Tân nằm trong kế hoạch ám sát Tập Cận B́nh, ông đă được cho cơ hội sống sót và thực hiện những điều nên làm v́ người dân Trung Quốc. Ngày 6/2/2012, Vương Lập Quân đă chạy đến lănh sự quán Mỹ ở Thành Đô và tiết lộ rất nhiều tài liệu cơ mật về nội t́nh ĐCSTQ. Theo Epoch Times, phần lớn là các tài liệu về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, đồng thời Vương cũng khai báo về kế hoạch lật đổ Tập Cận B́nh của Bạc Hy Lai và Chu Vĩnh Khang. Sự việc Vương Lập Quân công khai đầu thú chính là một quả bom chính trị, khiến t́nh thế chính trường Trung Quốc hoàn toàn đảo ngược. Tập Cận B́nh khởi động chiến dịch đả hổ diệt ruồi, từng bước chặt mất vây cánh của phe Giang Trạch Dân. Sự việc sau đó liên tục tiến triển thuận lợi, các hạ thủ đắc lực của Giang đều bị thanh trừ, những đầu sỏ tội ác như Giang Trạch Dân, Tăng Khánh Hồng chỉ c̣n như cá nằm trên thớt, số phận hoàn toàn nằm trong tay Tập Cận B́nh định đoạt. Ngay sau sự kiện này, người dân Trung Quốc không hề xuất hiện sự kháng cự hay bất măn, mà ngược lại c̣n biểu đạt thái độ hả dạ, cầu mong đó là sự thật. Kết quả sự việc này cho thấy điều ǵ? Việc bắt giữ Giang chính là hợp ḷng dân, Tập hoàn toàn thuận lợi khi làm điều đó. Đây là một cơ hội trời ban cho Tập Cận B́nh, chỉ cần Tập Cận B́nh bắt giữ Giang Trạch Dân và Tăng Khánh Hồng, món nợ máu của ĐCSTQ đối với người dân sẽ được lật lại, hiển nhiên Tập sẽ trở thành anh hùng trong mắt người dân. Nhưng rốt cuộc Tập Cận B́nh đă không làm điều này. Căn bản Tập Cận B́nh vẫn c̣n ảo tưởng vào ĐCSTQ, vẫn tin rằng vừa có thể dùng ĐCSTQ để duy tŕ quyền lực, vừa có thể thực hiện “giấc mộng Trung Hoa”, tương đồng với việc thỏa hiệp với phe Giang để cho cục diện của ĐCSTQ không đi đến sụp đổ. Nhưng mọi thứ đă không xảy ra như ông ta nghĩ. Rốt cuộc ông đă đánh rơi cơ hội vào thời điểm then chốt nhất mà ông trời trao cho ông. Kết quả, hoàn cảnh của Tập hiện nay mà nói đă là cực kỳ nguy hiểm rồi. Người Trung Quốc nhiều lần bỏ qua cơ hội, lưới trời siết chặt ĐCSTQ từ khi nắm quyền đă phá hủy viên ngọc Trung Hoa 5.000 năm, nay lại tiếp tục hủy hoại các thế hệ tương lai. Mọi thứ dường như đang ở t́nh thế không ǵ có thể ngăn được ĐCSTQ, th́ nước Mỹ lại xuất hiện một Tổng thống Donald Trump. Có thể nói trên thế giới này ông là nhân vật duy nhất có thể chặn đứng chính quyền Trung Quốc. Người dân Trung Quốc vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu tại sao, mọi thứ hôm qua vẫn b́nh thường, hôm nay bỗng đổi thành một trạng thái khác. Đ̣n thuế quan và các lệnh trừng phạt đối với tập đoàn Trung Quốc chính là một cú tát vào thể diện và lợi ích của người dân Trung Quốc. ĐCSTQ bấy lâu nay đă dùng sự xảo quyệt của chính nó để xâm nhập vào điểm yếu của các nền kinh tế khác, biến người dân vô t́nh trở thành những con trùng độc hút hết máu mủ của các nền kinh tế phương Tây. Điều này đă khiến cho các mối quan hệ thương mại trở nên bất công và lấn sâu vào các nền kinh tế phương Tây. Mỹ và các nước phương Tây đă thể hiện sự hiếu khách vốn có của ḿnh mà không đả động ǵ đến hành vi của ĐCSTQ. Họ mong rằng một khi nền kinh tế mạnh lên, Trung Quốc sẽ thay đổi và tuân thủ luật. Nhưng đến khi Trump lên nắm quyền, ông chỉ đơn giản là đuổi ĐCSTQ ra khỏi bàn thương lượng và đóng sập cánh cửa, không cho họ tiếp tục hành vi gian lận kinh tế như trước nay vẫn làm. Điều này tạo ra hiệu ứng dây chuyền là các doanh nghiệp nước ngoài lũ lượt xách hành lư rời khỏi Trung Quốc. Bấy lâu nay người ta vẫn xem Trung Quốc là đại công xưởng của thế giới. Người Trung Quốc có một câu nói rất ngạo mạn: Trung Quốc hắt hơi, phương Tây sổ mũi. Ư nói là Trung quốc chính là nguồn nhân công giá rẻ của thế giới. Nếu như không thuê nhân công Trung Quốc nữa, các doanh nghiệp phương Tây sẽ phải ngậm ngùi ngắt cầu giao điện mà đóng công xưởng, như vậy nền sản xuất của các công ty phương Tây sẽ thiếu nguồn cung nghiêm trọng. Nếu Trung Quốc thiệt hại 1, các công ty châu Âu và Mỹ sẽ thiệt hại đến 10. V́ vậy họ vẫn tin rằng các công ty nước ngoài sẽ ngoan ngoăn phục tùng chính phủ Trung Quốc. Nhưng ông Trump đă buộc người Trung Quốc phải thay đổi suy nghĩ. Người xưa có câu “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Khi các doanh nghiệp nước ngoài vừa rút khỏi Trung Quốc, th́ như một sự an bài, dịch bệnh cũng ập đến Trung Quốc. Nói một cách tâm linh là khi những người nước ngoài vừa kịp thoát thân th́ người dân Trung Quốc phải đóng cửa chịu nạn một ḿnh. Ứng với câu nói “họa vô đơn chí”, rất nhiều tai ương đă đồng loạt kéo đến với người dân Trung Quốc. Những hành động tà ác mà ĐCSTQ đối xử với người Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ, người biểu t́nh Hồng Kông và học viên Pháp Luân Công, nay lại được áp dụng lên chính người dân Trung Quốc. Đeo mặt nạ: Chính quyền ĐCSTQ cấm người Hồng Kông đeo mặt nạ che mặt, hiện nay người Trung Quốc phải đeo khẩu trang để ngừa lây nhiễm dịch bệnh. Trái: Cảnh sát Hồng Kông dưới sự chỉ đạo của ĐCSTQ bắt người người dân đeo khẩu trang pḥng độc; Phải: Nhân viên an ninh Trung Quốc bắt bớ người dân không đeo khẩu trang. Vắt kiệt tài chính: Để bức hại các tín đồ tôn giáo, ĐCSTQ đưa ra chiến lược tấn công vào tài chính, trong đó bao gồm phong tỏa tài sản, xúi giục và tạo áp lực buộc ông chủ đuổi việc nhân viên là người tu luyện, vu khống tội danh không có để bắt giữ chủ doanh nghiệp là người tu luyện. Cho đến nay, các ḍng tiền tháo chạy khỏi thị trường chứng khoán Trung Quốc, t́nh h́nh kinh tế Trung Quốc lâm vào khốn cảnh đến nỗi trong t́nh cảnh dịch bệnh vẫn ép doanh nghiệp hoạt động. Người dân Vũ Hán mắc bệnh, dẫu có tiền cũng không t́m được giường bệnh, không t́m được điều kiện chăm sóc y tế phù hợp, không mua được thực phẩm. Trong khi đó, người nông dân th́ hoa quả thu hoạch lại đổ đống thối rửa không bán được. Truy bắt người: Để tránh sự áp bức của ĐCSTQ, rất nhiều người Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ, học viên Pháp Luân Công và cả người Hồng Kông phải sống cảnh lưu vong. Và để ứng phó t́nh h́nh lây lan dịch bệnh, ĐCSTQ lại thành lập đội khăn đỏ (Hồng tụ chương), một phiên bản Hồng Vệ binh để đi bắt bớ người nghi nhiễm bệnh, người không đeo khẩu trang, khủng bố tinh thần những người có ư định rời khỏi nhà trong thời điểm cách ly. Đội khăn đỏ đi lùng bắt những người nghi nhiễm hoặc những người không đeo khẩu trang, khủng bố tinh thần các gia đ́nh có ư định "trốn trại". Giết hại người c̣n sống: Đây là tội ác phản nhân loại mà ĐCSTQ đă triển khai, họ mổ sống (không tiêm thuốc mê) để lấy nội tạng người khỏe mạnh đem kinh doanh thu lợi. Sự việc thê thảm này lại tiếp diễn khi những người nhiễm bệnh nặng thoi thóp chờ chết sẽ được đưa vào ḷ hỏa táng sống, từ ḷ thiêu phát ra những tiếng hét bi thảm. Cầm tù người vô tội: Người Vũ Hán hiện nay đang bị cầm tù ngay trong nhà của chính ḿnh. Bịt miệng người lên tiếng trước những bất công: Nhiều nhân viên y tế, người dùng mạng, nhà báo, nhà hoạt động nhân quyền đă bị bắt giữ v́ đưa sự thật về t́nh h́nh dịch bệnh corona. Con nhỏ mồ côi phải chứng kiến cha mẹ, người thân lần lượt qua đời v́ nhiễm bệnh dịch, những đứa trẻ đăng tin lên mạng cầu cứu nhưng tuyệt vọng. T́nh cảnh này không khác ǵ t́nh cảnh của những đứa trẻ có cha mẹ bị bức hại, trở thành trẻ vô gia cư không thân không thích. Trại tập trung và trại cưỡng bức lao động: Đây là nơi giam giữ những nhà bất đồng chính kiến và tù nhân lương tâm. Hiện nay nó được dựng lên để “giam giữ” những người nhiễm virus corona. Trại tập trung Tân Cương được tiết lộ trong tài liệu điều tra. Và bệnh viện dă chiến Lôi Thần Sơn, với các pḥng cho bệnh nhân được xây dựng như những container biệt giam. Trái: Trại tập trung Tân Cương được tiết lộ trong một tài liệu điều tra. Phải: Bệnh viện dă chiến Lôi Thần Sơn, với các pḥng cho bệnh nhân được xây dựng như những container biệt giam. (Ảnh: TH) Dịch bệnh lần này chính là một lần cơ hội nữa để người dân Trung Quốc thức tỉnh, và nh́n ra điều đă đẩy họ vào khốn cảnh của ngày hôm nay. Bởi im lặng trước cái ác là đồng lơa với tội ác, sự im lặng của họ đă khiến cái ác biến thành tự nhiên, và chính họ giờ đây phải chịu nhận hệ quả từ một hệ thống quan chức quan liêu, hủ bại. Chính quyền v́ giữ ǵn “không khí lễ tết” mà che giấu dịch bệnh, trung ương quy trách nhiệm cho địa phương, đem dê thế tội; quan chức địa phương th́ đổ lỗi cho chính quyền, công khai các văn bản mật tố người lănh đạo. Trong ứng phó dịch bệnh là sử dụng những biện pháp bạo lực, khủng bố tinh thần. Một điều kinh khủng hơn là rất nhiều bằng chứng c̣n cho thấy virus gây dịch bệnh là sản phẩm do chính con người tạo ra. Câu chuyện lịch sử về thiên tai nhân họa trước giờ vẫn luôn là lời cảnh tỉnh. Nhân quả không phải để hù dọa mà là biển chỉ đường để t́m về thiện lương. Thiên Bảo |
1 Attachment(s)
@longhue . Bác lo chi chuyện làng chửi . Đám chó chửi bậy lăng vảng qua khu vực member là tui đá như h́nh của Bác PK
Cho nên khu vực member loại chó điên không dám vào đâu .:hafppy::hafppy::ha fppy: |
Quote:
:thankyou::thankyou: :handshake::handshak e: |
Quote:
Đả cẩu bút pháp nhà bác tài thật...., Nghe sư phụ Hồng thất công dạy cho đệ tử Hoàng Dung là khi xuất chiêu Đả cẩu th́ phải kèm theo ám khí củ riềng và lá thúi địt th́ mới đạt tới được lănh vực tối cao của vơ học, lúc đó đám chó dại mới chịu phục tùng ... :hafppy::hafppy::haf ppy: |
Quote:
[QUOTE=phokhuya;38466 14] Quote:
Công nhận bác có cái nh́n sâu sắc thật, nhưng mà bác cứ twitter như thế này th́ đám chó dại nó lại tru lên.... Bộ độ này đổi tông từ cà phê qua uống trà rồi hả...., có chuyện bí mật nói nhỏ cho bác nghe là khi nào bác Hoàng Lan biếu trà...nhớ đừng có uống ..... :hafppy::hafppy::haf ppy: |
[QUOTE=trungthu;38476 49]
Quote:
|
[QUOTE=trungthu;38476 49]
Quote:
|
1 Attachment(s)
[QUOTE=trungthu;38476 49]
Quote:
![]() Chí lư.:eek::eek: |
VẬY CŨNG TỐT!
2 Attachment(s)
Mới 2 giờ sáng, cô Ba đặt đồng hồ báo thức lọ mọ ngồi dậy, miệng lầm bầm khấn khứa “cầu trời bữa nay con mua được, cầu trời bữa nay con mua được!”. Vội vàng đánh răng rửa mặt, chưa kịp có ǵ bỏ bụng, cô Ba đă đẩy cửa bước ra ngơ. Trời tối thui, tim cô Ba nhảy cà tưng trong lồng ngực…
Đang khi căng thẳng, cô Ba nghe dường như có tiếng bước chân chầm chậm phía sau. Mồ hôi lạnh túa đầy trán, cô Ba nhủ thầm: Giờ này mà gặp cướp, chắc chết, dù trong cái bóp đem theo bên ḿnh cô Ba chỉ c̣n mấy trăm ngàn. Đúng lúc ấy, bỗng có tiếng nói: -Cô Ba đi đâu sớm cô Ba? Trong lồng ngực cô Ba như có tảng đá bự chà bá vừa được móc ra. Cô vội vàng quay lại: -Trời ơi, chú Tư! Chú đi đâu sớm vậy, làm con hết hồn! Chú Tư thở dài cái thượt: -Th́ đi xếp hàng mua khẩu trang chớ đi đâu! Tui xếp hàng đă mấy bữa nay, bữa nào cũng chờ 3- 4 tiếng th́ nghe báo… hết. Rầu phát điên! -Trời ơi, vậy là chú giống y con! Không biết khi nào cái virus Vũ Hán này nó lui cho dân nhờ!? Chú Tư tằng hắng, cười cười: -Nè, phải nói cho đúng là Covid 19, không được nói Vũ Hán, ảnh hưởng tới tinh thần ngoại giao của nhà nước với phía Trung Quốc nghe! Cô Ba như chạm trúng cơn giận: -Tàu th́ cứ nói Tàu, Vũ Hán cứ nói Vũ Hán, mắc chi né tùm lum. Cái thứ nhà nước ǵ đâu, bưng bít thông tin, để virus nó lây hà rầm, khiến hàng tỉ người khổ. Chú thấy đó, mấy đêm liền phải thức dậy nửa khuya đi xếp hàng mua khẩu trang mà hổng có! -Vậy cũng tốt, nhân dịp này thế giới họ thấy thêm thằng Tàu! Cô Ba chẳng những chưa nguôi cơn giận mà c̣n… nổi máu hơn: -Con đi xếp hàng như vậy, phải để hai đứa nhỏ ngủ ở nhà, không ai coi ngó! Chú Tư ngơ ngác: -Thế c̣n thằng chồng mày đâu? -Dạ, từ khi vô dịch tới nay, học tṛ phải nghỉ học ở nhà, con cũng phải nghỉ luôn. Cả nhà con đói, nên chồng con phải thức ban đêm, chạy thêm xe thồ kiếm gạo! -Ủa chớ cô mần nghề ǵ. Bộ là cô giáo hả? -Dạ đâu có, con bán xe nước mía, bánh tráng trộn trước trường học. Giờ học tṛ nghỉ học hết, con đâu có bán được nữa! Chú Tư lại thở ra: -Thôi vậy cũng tốt, ḿnh nghỉ làm, có thời gian… ở nhà coi con! Chớ đám nhỏ nghỉ học, ḿnh phải đi làm, cũng kẹt hung! Tui đọc báo thấy, từ bữa nghỉ học tới nay đă có 4- 5 đứa nhỏ, ba mẹ không có thời gian coi ngó, phải đưa về quê cho ông bà chăm giùm, chúng đi chơi, lội sông, lội hồ thế nào, té, đuối nước. Thiệt tội ǵ đâu! Cô Ba vẫn chưa dịu được cơn uất ức: -Không biết con nít c̣n nghỉ tới ngày nào. Mà nghỉ dài ngày, kiến thức quên hết, mải mê chơi bời, quen nhịp rồi. Mai mốt bắt tụi nó đi học lại, lại phải bỏ tiền đi học thêm. Tụi con nghèo vậy, lấy đâu ra tiền chớ?! Chú Tư thả câu quen thuộc: -Như vậy cũng tốt. Con nít đi học rồi cũng có nhớ được ǵ đâu. Tui với cô nè, hồi đó cũng đi học chớ bộ, mà giờ quên hết trơn! -Nhưng nếu không đi học, tụi nó chơi bời, phá làng phá xóm, tụ bạ hút chích, nguy hiểm lắm chú Tư! -Như vậy cũng tốt… Chú Tư chưa kịp nói hết câu, cô Ba đă nhảy tưng lên: -Con nói cái ǵ ra, chú cũng kêu “như vậy cũng tốt”. Chú có thấy t́nh h́nh bây giờ nó thê thảm như thế nào không? Người lớn th́ đói, con nít không được tới trường!? Chú Tư vội làm dấu che môi: -Suỵt, cô có biết giờ mới gần 3 giờ sáng, cả xóm c̣n ngủ. Cô nói nhỏ thôi. Tui nói “như vậy cũng tốt” là có lư do chớ bộ! -Lư do ǵ, chú nói nghe coi? -Cô có nhớ tui với cô hồi đó, học hành đàng hoàng. Giờ tui lê cái thân già đi bán vé số, c̣n cô đẩy xe nước mía bán trước cổng trường… -Vụ này th́ đúng- Cô Tư hậm hực. -Ngược lại, cô có thấy thằng quan chức nào ngày xưa học hành đàng hoàng không? Toàn đám phá làng phá xóm, học hành không ra ǵ, sau đó phải nhảy vô rừng trốn đi lính. Giờ thằng nào thằng đó lên hết lănh đạo, từ trung ương tới thành phố. Vậy nên nhân cái dịch này. Con nít nghỉ học lêu lổng, biết đâu đây chính là những ṇng cốt của thế hệ lănh đạo mai sau! Cô Tư té ngửa: -Vậy là đám lănh đạo mắc dịch hả chú Tư? -Ờ, như vậy cũng tốt! -Hả, cái ǵ? Lănh đạo mắc dịch mà cũng tốt!? -Th́ lănh đạo mắc dịch, đặng mau chết đi cho rồi. Chớ đám lănh đạo lại né được dịch, chúng sống lâu bao nhiêu, khổ dân bấy nhiêu! -Ờ ha chú Tư. Vậy cũng tốt! Kềm Kắt Kẽm |
Quote:
|
Quote:
Bác làm tôi nhớ Nguyễn Du tả 2 nàng Kiều “Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười” xin sửa lại “mỗi thằng một sủa…mười thằng như nhau”:nana: hi…hi…hi…:hafppy::ha fppy::hafppy: P/S : Hôm nào rảnh tui moi mấy bài links tụi nó dự thi mà tui đă chấm cho bác đọc chơi vui lém…:eek:khỏi phải đọc chuyện cười hay coi phim hài :eek::hafppy: |
Quote:
"Văn vô đệ nhất. Chửi vô đệ nhị" lol.....:hafppy::hafppy::haf ppy: |
Quote:
|
Có một anh chàng đến dự cuộc thi người "Chửi" nhiều nhất và tục tỉu nhất. Trong suốt cuộc thi th́ tất cả đều mang ra thực tài của họ, họ chửi đến khán giả nghe xong đều phải bàng hoàng. Thậm chí họ chửi luôn cả những người chung quanh và không quên chửi luôn những người không có mặt.
Cho đến khi anh chàng này lên anh ta chỉ nh́n quanh và không hề lên tiếng. Đôi khi anh ta nhoẽn miệng cười, và cứ lập đi lập lại cùng một tư thế tương tự. Ban giám khảo thấy lạ nên liên tiếp nhắc nhở, nếu anh không chửi th́ anh xem như đă bị loại. Lúc này anh ta mới từ từ đứng lên và nói rằng "Tôi đang chửi mọi người từ năy giờ đấy chứ, chỉ là các người không nghe được thôi". Vậy th́ anh đă chửi ǵ? Một trong những người giám khảo lên tiếng. Anh ta lại bảo "Tôi khâm phục loại văn hóa mất dạy của quư vị quanh đây". Ban giám khảo ....:):):) |
Quote:
|
Tại sao thế giới không cảm thương cho Trung Quốc trong nạn dịch virus corona ?
Đăng ngày: 25/02/2020 - 17:00Sửa đổi ngày: 25/02/2020 - 17:07 Một du khách Đài Loan tại Milano (Ư) dán trên lưng áo "Tôi không phải người Trung Quốc", "Tôi là người Đài Loan"... bằng 4 thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ư. Ảnh chụp ngày 25/02/2020. Một du khách Đài Loan tại Milano (Ư) dán trên lưng áo "Tôi không phải người Trung Quốc", "Tôi là người Đài Loan"... bằng 4 thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ư. Ảnh chụp ngày 25/02/2020. REUTERS/Yara Nardi Thụy My V́ sao toàn thế giới xúc động và cảm thương cho Paris khi Nhà thờ Đức Bà bị cháy, mà lại không khóc cho những người bệnh ở Vũ Hán ? - Le Monde đặt câu hỏi. Tệ hơn nữa, từ khi xảy ra nạn dịch virus corona, sự kỳ thị người Trung Quốc lại công khai ở khắp nơi trên thế giới. Tại châu Á, người ta mỉa mai « những kẻ ăn thịt dơi nay phải trả giá ». Ở châu Âu, người ta tránh xa người Hoa trên các phương tiện vận chuyển công cộng. Bộ trưởng Thương mại Mỹ Wilbur Ross thậm chí c̣n tỏ ra hớn hở khi Bắc Kinh bị khốn đốn, nói rằng nạn dịch sẽ kích thích các công ty đưa sản xuất trở về Hoa Kỳ. Bắc Kinh đang thua trong cuộc chiến truyền thông Tuy có vẻ bất công, nhưng các phản ứng này chứng tỏ chính quyền Trung Quốc đang bị thua trong cuộc chiến truyền thông. Đúng hơn là nhiều cuộc chiến, cả với bên ngoài lẫn trong nội bộ. Năm 2008, khi xảy ra vụ động đất ở Tứ Xuyên, người Hồng Kông là những mạnh thường quân hào phóng nhất để giúp tái thiết vùng bị nạn. C̣n năm 2020, đông đảo nhân viên y tế Hồng Kông lại đ́nh công đ̣i đóng cửa biên giới với Hoa lục. Ngay cả những nước tham gia vào « Con đường tơ lụa mới » do ông Tập Cận B́nh lăng-xê năm 2013 để thiết lập một mạng lưới các Nhà nước bạn bè trên thế giới, như Kazakhstan hay Philippines, lại đóng sập cửa với Trung Quốc. Bắc Triều Tiên dù lệ thuộc rất nhiều vào Trung Quốc cũng nhanh nhẩu đóng chặt biên giới. Le Monde ghi nhận Ư, quốc gia đầu tiên thuộc nhóm G7 tham gia « Con đường tơ lụa », nay coi du khách Trung Quốc như hủi, ngay cả trước khi nạn dịch lan sang. Ư cũng là nước châu Âu đầu tiên mau mắn cho ngưng tất cả các chuyến bay đi và đến Hoa lục ngay sau khi Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) tuyên bố t́nh trạng khẩn cấp trước dịch virus corona. Nga th́ cho đóng cửa biên giới, trục xuất những người nhiễm bệnh – điều mà Matxcơva đă không làm trong dịch SARS năm 2003. Trung Quốc lên án thái độ này, nhưng liệu c̣n có thể làm ǵ hơn ? Tất cả các quốc gia trên đều chỉ lặp lại những ǵ mà Bắc Kinh đă áp đặt cho Hồ Bắc : cô lập những vùng đang bị con virus hoành hành. Trung Quốc đối với thế giới cũng như Hồ Bắc đối với Trung Quốc. Làm áp lực với WHO, nhưng rốt cuộc t́nh trạng khẩn cấp đă được tuyên bố Thất bại của Bắc Kinh thấy rơ trên lănh vực ngoại giao. Trung Quốc đă làm áp lực dữ dội lên Tổ chức Y tế Thế giới để WHO không tuyên bố t́nh trạng khẩn cấp hôm 23/1, đặt chính trị lên trên khoa học dù có những tranh căi kịch liệt. Rốt cuộc trước sự phản đối của các nhà chuyên môn do Pháp dẫn đầu, một tuần sau đó Bắc Kinh đành phải chấp nhận xuôi tay : Tổ chức Y tế Thế giới đă tuyên bố t́nh trạng khẩn cấp trước dịch bệnh trên toàn thế giới hôm 30/1. Trong khi trước đó hai ngày, tổng giám đốc WHO, ông Tedros Adhanom Ghebreyesus trong chuyến thăm Bắc Kinh không hề có một lời chỉ trích chính quyền Trung Quốc, mà ngược lại c̣n hoan nghênh « sự minh bạch » và « nhanh chóng » hành động của ông Tập ! « Minh bạch » ? Cũng trong cùng ngày hôm ấy, 28/1, người ta biết được rằng hôm 1/1 Bắc Kinh đă bắt tám bác sĩ ở Vũ Hán v́ đă cảnh báo về nạn dịch, dám so sánh con virus mới với SARS. Trên trang change.org, kiến nghị đ̣i ông Tedros từ chức đến hôm nay 25/02/2020 đă thu thập được gần 400.000 chữ kư. Và rơ ràng là chính quyền Bắc Kinh đă làm mất đi ba tuần lễ quyết định trong cuộc chiến chống virus corona. Tuy có nhanh hơn so với năm 2003, khi đó Trung Quốc che giấu sự trầm trọng của dịch SARS trong suốt ba tháng trời. Tuy nhiên từ đó đến nay, số người ngoại quốc đến Hoa lục đă tăng lên gấp ba lần, c̣n số lượng người Trung Quốc đi ra nước ngoài cũng tăng gấp bảy lần. Thế nên tốc độ lan tràn của virus nhanh chóng hơn rất nhiều. Đọc thêm: Trung Quốc : Một đế quốc tử chiến với một con virus Một dấu hiệu nữa cho thấy Trung Quốc coi trọng ngoại giao hơn vấn đề dịch tễ, là Bắc Kinh tiếp tục ngăn trở, không cho Đài Loan được gia nhập Tổ chức Y tế Thế giới, tuy Đài Loan bị ảnh hưởng khá nặng bởi con virus, và các bác sĩ xứ Đài rất giỏi. Việc loại Đài Loan cho bằng được đă bị các nhà lănh đạo Canada và Nhật Bản lên án, chứng tỏ Trung Quốc luôn chủ trương dùng sức mạnh thay v́ hợp tác. Sau khi WHO quyết định tuyên bố t́nh trạng khẩn cấp, bộ Ngoại Giao Trung Quốc liền ra thông cáo nói rằng sẽ tiếp tục làm việc với Tổ chức Y tế Thế giới và các nước khác. Tuy nhiên hành động đi ngược với lời nói. Bắc Kinh lại tiếp tục giọng điệu chống phương Tây, tố cáo báo chí thế giới tự do bài Hoa quá đáng. Giấu thông tin, đàn áp khiến bất b́nh lan tỏa tại Hoa lục Sự thất bại trong việc áp đặt quan điểm của ḿnh, và thậm chí không thể tạo ra phong trào liên đới với Trung Quốc trong nạn dịch, c̣n phản ánh sự bất lực của chính quyền trong việc tạo ra t́nh đoàn kết dân tộc xung quanh đảng Cộng Sản. Tuy người dân Trung Quốc chấp nhận các biện pháp nghiêm ngặt hạn chế di chuyển, nhưng nhiều người chỉ trích thời gian vàng bị đánh mất. Măi đến ngày 20/1, chính quyền Trung Quốc mới chịu nh́n nhận rằng con virus corona chủng mới có thể lây từ người sang người. Tuy nhiên ngay từ hôm 25/12/2019 các bác sĩ đă nêu ra khả năng này. Và đến hôm 01/01/2020 chợ hải sản Hoa Nam ở Vũ Hán, được cho là nơi xuất phát dịch bệnh, mới bị đóng cửa, nhưng với danh nghĩa là để « sửa chữa ». Trong khi vào lúc đó, rất nhiều người làm việc tại chợ này đă bị cách ly. Thời điểm cận Tết âm lịch, cộng với các đại hội của tổ chức đảng địa phương và chuẩn bị cho cuộc họp Quốc Hội ở Bắc Kinh vào đầu tháng Ba, việc phải báo cáo những tin xấu lên trung ương là cơn ác mộng của các quan chức địa phương. Vũ Hán c̣n muốn gây ấn tượng với việc tổ chức buổi tiệc khổng lồ trên 40.000 người tham dự hôm 19/1, nếu hủy bỏ vào phút chót coi như kư vào bản án tử. Những điều đó nay người dân đều đă biết hết, cũng như việc Tập Cận B́nh im lặng trong một thời gian dài, đẩy thủ tướng Lư Khắc Cường ra tiền tuyến. Khác với các nhà lănh đạo thời trước như Ôn Gia Bảo, ông Tập không t́m ra từ nào để an ủi người dân trong các cuộc khủng hoảng. Trái lại, ông lại nặng tay hơn trong việc trấn áp những tiếng nói chỉ trích trên mạng. Vụ bác sĩ Lư Văn Lượng, người cảnh báo sớm sủa nạn dịch bị bắt và sau đó bị chết v́ con virus corona, đă làm dấy lên một làn sóng phẫn nộ chưa từng thấy tại Hoa lục. Cường quốc không bạn bè Trên trường quốc tế « Chính trong những thời điểm khó khăn mà người ta biết được ai là bạn thực sự. Và Trung Quốc nhận ra rằng họ chẳng có bao nhiêu bạn bè » - Le Figaro trích lời một nhà ngoại giao cấp cao tại Bắc Kinh. Chỉ có nhà độc tài Hun Sen đang trị v́ Cam Bốt, nước chư hầu của Trung Quốc đến Bắc Kinh để bắt tay Tập chủ tịch, bày tỏ ḷng trung thành. Tờ báo cũng tiết lộ ông Hun Sen c̣n đưa quư tử Hun Manet, tổng tư lệnh quân đội Cam Bốt tŕnh diện « thiên triều ». Đó là nhà lănh đạo duy nhất trên thế giới đến Trung Quốc trong thời dịch bệnh, nhưng có lẽ để cầu cạnh nhằm kéo dài triều đại. Sao Bắc Kinh lại cô đơn đến vậy ? Mạng xă hội từng tràn ngập nến, hoa, và những ḍng chữ « Cầu nguyện cho Paris », chia sẻ những h́nh ảnh về công tŕnh nổi tiếng 800 năm tuổi đang bốc cháy giữa thủ đô nước Pháp. Hay là cầu nguyện cho Amazon, cho nước Úc…trong thảm họa cháy rừng, cho những nạn nhân các vụ khủng bố tại nhiều nơi trên thế giới. Nhưng c̣n Vũ Hán, với hàng loạt người bệnh ngă gục, các đại đô thị như Thượng Hải trở thành thành phố ma…sao không có phong trào liên đới nào ? Đọc thêm: Virus corona làm Thượng Hải ch́m vào hôn mê Dư luận đồng cảm với các nạn nhân của dịch bệnh tại Hoa lục, nhưng không phải với chính quyền độc đoán của họ. Không ít người tự hỏi, phải chăng nhân nào quả nấy. Năm 2013 có đến 10.000 người Philippines thiệt mạng trong siêu băo Hải Yến (Haiyan). Một số nước hứa tặng hàng chục triệu đô la, Indonesia cũng thường bị thiên tai cũng hỗ trợ đến một triệu đô la, nhưng Bắc Kinh thông báo chỉ giúp Manila có 100.000 đô la ! Bằng đúng số tiền của một nước nghèo và cũng bị ảnh hưởng của trận băo này như Việt Nam. Thời điểm đó, Philippines dưới sự lănh đạo của tổng thống Benigno Aquino có thái độ kiên quyết trước việc Trung Quốc bành trướng trên Biển Đông. Về kinh tế, phải chăng qua nạn dịch này chính phủ và doanh nghiệp các nước đă nhận ra mối nguy khi lệ thuộc vào một nhà nước toàn trị thiếu minh bạch, và ngày càng muốn xa lánh. Phải chăng việc ỷ mạnh hiếp yếu bắt nạt các nước nhỏ, dùng thủ đoạn để cạnh tranh, chèn ép về kinh tế, đánh cắp công nghệ…lâu nay đă gây nhiều bất b́nh, nay mới bộc lộ. Một nhà nước chạy đua lên không gian, tranh giành vị trí siêu cường hàng đầu với Mỹ nhưng để dân chết như rạ v́ dịch bệnh, bắt bớ các nhà báo công dân đưa tin về Vũ Hán…đă làm cho h́nh ảnh Trung Quốc ngày càng xấu xí hơn trước thế giới. |
Quote:
Nếu thật sự Trump đang ngắm vào Ấn Độ để thay thế cho TC mai này th́ TC sẽ càng thê thảm hơn nhiều. Cũng tương tự như TC trước đây, Ấn Độ mong muốn có cơ hội trở ḿnh để dân họ có đời sống khá hơn. Những ǵ TC đă hưởng lợi từ Mỹ bao lâu đă quá đủ, không những vậy, TC lại c̣n ôm mộng bành trướng quá lớn. Nếu có cơ hội, tất nhiên các nước tư bản sẽ kềm chế cơn ác mộng này. Và Ấn Độ có thể sẽ là nơi lư tưởng. Chuyến đi Ấn Độ lần này của Trump có thể nói là sự thành công lớn trong sự nghiệp chính trị của ông ta. Tất nhiên cũng sẽ là mối lo âu dài hạn của TC. |
Quote:
Liên kết với Ấn Độ để chống lại cơn ác mộng CÔ RÔ NA là những nhà chiến lược của Hoa Kỳ bắt buộc phải làm ,tôi nghĩ rằng sau này Hoa Kỳ sẽ chuyển một số hăng xưởng qua Ấn... Người dân Ấn không gian hoạt sảo trá bằng dân Chệt và hơi chậm chạp một chút có lẽ do phong thổ và tôn giáo , nhưng dân Ấn biết " ăn cây nào rào cây ấy " không giống như đám ăn cháo đá bát Chệt và đám vịt cộng mắc toi hưởng được bao nhiêu quyền lợi của Hoa Kỳ , con cái chúng nó vẫn nhờ đế quốc Mỹ dạy dùm nhưng mồm vẫn chửi ra rả , trong cái làng Vịt của ḿnh cũng có một số vịt cồ lẫn vịt con.. :thankyou::thankyou: :handshake::handshak e::handshake: |
Quote:
:hafppy::hafppy::haf ppy: |
Quote:
Tui nghỉ " người thông minh " th́ chẳng bao giờ hiểu nổi ...v́ tŕnh độ của người thông cao đến tận cơi trên.... :hafppy::hafppy::haf ppy: |
Quote:
Vậy là thuộc loại "Đỉnh Cao Trí Tệ" rồi. Tụi ḿnh đúng là không sánh bằng. :hafppy::hafppy: |
Quote:
Bỗng dưng nhớ ra một câu trại trại mà VC hay dùng. Chửi ngày không đủ, tranh thủ chửi đêm. lol.....:hafppy::hafppy: |
1 Attachment(s)
Quote:
|
Mời các bạn ḿnh cho ư kiến nha....ai cũng già hết rồi và mỗi ngày qua th́ cuộc đời của con người ngắn đi một ngày.
TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM G̀? Đặng Lê Nguyên Vũ, Chủ tịch của tập đoàn cà phê Trung Nguyên, khi ra toà để ly dị vợ và phân chia tài sản có nói một câu mà sau đó nhiều người hay nhắc lại: TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM G̀?. Ừ! Tiền nhiều để làm ǵ khi gia đ́nh tan vỡ, vợ tố chồng giữa toà án, chồng đay nghiến vợ trên truyền thông. Nhiều tiền chưa hẳn là hạnh phúc. Đúng là khi nghèo khổ, cơ cực, người ta mong ước có tiền, nhưng đến một lúc nào đó, tiền không phải là tất cả. Khi dịch Corona tấn công người dân Vũ Hán, thành phố bị phong toả, rất nhiều người nhiễm bệnh và cũng rất nhiều người đă chết. Tôi vừa xem một clip trên báo, ghi lại hàng ngàn tiếng thét, tiếng la đau đớn và tuyệt vọng trong đêm xuất phát từ những chung cư, cao ốc ở thành phố Vũ Hán. Sau gần một tháng bị phong toả, người dân Vũ Hán đă quá sức chịu đựng và họ thét lên như để xả bớt stress. Trong t́nh cảnh này, tiền nhiều cũng chẳng làm ǵ. Do vậy đă có người từ trên toà nhà cao tầng rải tiền như mưa xuống đất. Đến lúc này họ thấm thía tiền nhiều để làm ǵ khi sinh mạng bị đe doạ, cuộc sống bị tù hăm, không mua được lương thực để sống tạm qua ngày. T́nh trạng này cũng giống ở thành phố Daegu, miền nam Hàn Quốc, nơi trở thành ổ dịch với mức độ lây nhiễm kỷ lục, chỉ đứng sau Trung Quốc. Cũng đă có người đứng trên lầu cao rải số tiền rất lớn xuống đất, giấy bạc bay trắng trời. Trong hoàn cảnh như thế, tiền không c̣n giá trị ǵ nữa. Tôi có một người bạn rất giàu, giàu lắm. Anh ta suốt cuộc đời cặm cụi làm ăn, có cơ hội là không bao giờ bỏ sót. Lo làm giàu, anh quên luôn bản thân, kiếm thật nhiều tiền là niềm vui. Chưa kịp hưởng thụ cái tài sản khổng lồ anh kiếm được th́ phát hiện ung thư thời kỳ cuối. Anh qua đời trong tiếc nuối. Sau đó, nhà anh người ta ở, tiền anh người ta xài, con anh người ta sai, vợ anh người ta lấy. Khốn khổ chưa! Đôi khi câu nói Tiền nhiều để làm ǵ lại nhắc nhở chúng ta một thái độ sống. Phải nhớ Tiền không phải là mục đích lớn nhất của đời người, cái cần thiết chính là sự b́nh an trong cuộc sống, là sức khoẻ, là sự tự do, là hạnh phúc và hưởng được một cuộc sống đích thực. Đương nhiên không có tiền th́ cũng khó sống, bị khinh khi, nhục mạ, bị thiếu thốn đủ điều. Nhưng nhớ rằng nó không phải là mục đích của cuộc đời. Người ta thường bảo rằng: Nói về tiền, con người có hai niềm bất hạnh, bất hạnh thứ nhất là sống mà không có tiền và bất hạnh thứ hai là chết mà c̣n nhiều tiền. 25.2.2020 DODUYNGOC |
Trí tuệ của cổ nhân: Đối diện với cái chết
Ninh Sơn •Thứ tư, 26/02/2020 Con người cho dù là tuổi trẻ, sức khỏe mạnh mẽ đến thế nào đi nữa th́ cũng đến thời điểm ra đi, cho dù là sống thọ đi nữa th́ cuối cùng cũng phải quy về cái chết. Đó là một nỗi khổ lớn lao của đời người, cũng là điều khiến nhiều người sợ hăi nhất. Vậy th́ tâm thái của cổ nhân khi đối diện với cái chết cái sống như thế nào? Trí tuệ của cổ nhân: Đối diện với cái chết Người ta đến chết là hết, cho nên trước cái chết, tưởng rằng ai cũng b́nh đẳng như ai, không c̣n phân biệt tôn, ti, thượng, hạ ǵ nữa. Ấy thế mà người quân tử cao thượng đến chết cũng không để cho bản tâm lơi lỏng. Kinh Lễ có chép một câu chuyện như sau: Thầy Tăng Tử ốm nặng. Trong những kẻ chầu chực hầu hạ, học tṛ th́ có Nhạc Chính Tử Xuân, ngồi ở cạnh giường con th́ có Tăng Nguyên, Tăng Nhân ngồi ở dưới chân, lại có một tên đồng tử đứng một góc cầm nến. Tên đồng tử hỏi: – Cái chiếu đẹp đẽ và bóng bẩy này là thứ chiếu quan đại phu dùng chăng? Tử Xuân bảo: – Im, chớ nói. Tăng Tử nghe tiếng giật ḿnh, thở dài. Đứa đồng tử lại hỏi: – Cái chiếu đẹp đẽ và bóng bẩy này là thứ chiếu quan đại phu dùng chăng? Tăng Tử đáp: – Phải. Cái chiếu ta nằm là chiếu của Quí Tôn làm quan đại phu nước Lỗ cho ta. Ta chưa kịp thay đấy. Rồi gọi con bảo: – Nguyên kia, đứng dậy thay chiếu cho ta. Táng Nguyên nói: – Bệnh cha nguy lắm, không dám khinh động, xin để đến sáng, sẽ thay. Tăng Tử nói: – Con yêu cha không bằng tên đồng tử. Người quân tử yêu ai, yêu một cách phải đường. Kẻ tiểu nhân yêu ai, yêu một cách nộm tạm cẩu thả. Như ta bây giờ c̣n mong ǵ nữa. Nếu ta được chết một cách chính đính, khỏi mang tiếng phi nghĩa, là đủ cho ta rồi. Con cái và học tṛ nghe nói, xúm lại vực Tăng Tử lên để thay chiếu. Tăng Tử vừa nằm yên vào chiếc chiếu mới th́ mất. Người quân tử dù biết chết đến nơi, cũng c̣n giữ ǵn, không muốn vượt phận ḿnh, lại không chịu đeo tiếng là phi nghĩa. Quân tử thay! Thực đáng làm gương cho lắm kẻ đời nay, quên cả phong hoá, bỏ cả lễ nghĩa, lúc ma chay tiếm lạm nhiều cách, chỉ chuộng cái thói đời phù hoa đua đả, chớ không c̣n biết cái tài đức, cái đẳng cấp của người chết đáng vào bực nào nữa. Những con cháu tống táng ông cha theo sự phù hoa mà phạm vào điều phi nghĩa, th́ có gọi được là con cháu hiếu không? Xem thêm: Lúc nguy nan sẽ nh́n rơ nhất nhân phẩm, tiết tháo một người Bậc quân tử đă là như thế, mà người tu hành lại càng cần phải hơn vậy. Trong “Mai Hiên bút kỷ” có ghi chép một câu chuyện như thế này: Tại chùa Tô Châu có một nhà sư tên là Viên Thủ Trung tu hành. Nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cỗ quan tài con bằng gỗ bạch đàn, dài độ ba tấc, có cái nắp đạy, mở được. Khách đến chơi, trông thấy, cười nói rằng: “Người chế ra cái này dùng để làm ǵ?” Nhà sư nói: “Người ta có sống tất có chết, mà chết th́ vào ngay cái này. Ta thực lấy làm lạ, người đời ai ai cũng chỉ biết có phú quư, công danh, tài sắc, thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời, chẳng biết đến cái chết là ǵ. Như ta đây mỗi khi có việc không được như ư, ta ngắm xem cái quan tài này, là tức khắc trong tâm được yên ổn mà muôn ngh́n sự tư lự đều lâng lâng sạch như không. Cái quan tài con này đủ thay lời huấn, lời giới của bậc nghiêm sư, đủ thay bài trâm, bài minh treo bên chỗ ngồi vậy”. Người ta sở dĩ ham mê say đắm vào thanh, sắc, danh, lợi hay liều lĩnh tàn nhẫn dám làm những việc gian ác, là thường chỉ biết cái trước mắt chớ không chịu nghĩ tới cái đến ngay sau lưng. Cái chết vốn như con ma, ai cũng sợ, cũng ghét thật, nhưng cái chết lại chính là ông thầy, chính là bài thuốc chữa khỏi được bao nhiêu các thói tật xấu xa ở đời. Người ta mà đă đem ḷng nghĩ đến cái chết, th́ tự khắc mất cả ḷng tham, tan cả máu ghen, hoá hết cả mọi sự mê muội mà thành ra biết thương đời người. Thương đời người th́ mọi sự hay, dở, phải, trái ở đời, không c̣n ǵ bận đến tâm rất thư nhàn sung sướng vậy. Một người khi lâm vào ranh giới sinh tử mới hiểu được rằng trên thế gian này chẳng có ǵ là măi măi, lại càng hiểu ra rằng hết thảy danh, lợi cũng chỉ như mây gió thoảng qua, hết thảy đều là vô thường mà thôi. Theo Cổ học tinh hoa Ninh Sơn tổng hợp |
Ư nghĩa chân chính của câu “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”
An Ḥa •Thứ tư, 26/02/2020 Thành ngữ cổ có câu: “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt”, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với t́nh thế, nhận rơ sự lên xuống của thời đại th́ được xưng là anh hùng hào kiệt. Ngày nay nhiều người thường dùng câu này để khuyên bảo người khác, thậm chí là chiêu mời, dẫn dụ người khác thuận theo ư ḿnh. Họ cho rằng, làm người phải thực tế một chút, đừng quá lư tưởng, đừng quá kiên định, xă hội đă như vậy, thời đại đă như vậy, cấp trên đă như vậy rồi, th́ đừng nên giữ cách nghĩ của ḿnh, phải thuận theo sự lên xuống biến đổi của xă hội mà làm việc và đối xử th́ mới không bị thiệt. Một số người cũng dùng cách nói, v́ tiền đồ, v́ sự nghiệp, v́ gia đ́nh, v́ tương lai của con cái, anh nên “thức thời” một chút. Nhưng kỳ thực câu nói này không có hàm nghĩa như vậy.Ư nghĩa chân chính của câu "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" Câu “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” có xuất xứ từ “Tam Quốc Chí. Thục chí. Gia Cát Lượng truyện”. Trong đó viết: “Nho sinh tục sĩ, khởi thức th́ vụ? Thức th́ vụ giả, tại hồ tuấn kiệt” (Tạm dịch: Nho sinh tục sĩ, há chẳng thức thời vụ? Kẻ thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt). Chữ “Thời” (“时”) trong chữ Giáp Cốt được tạo thành bởi chữ “Chỉ” (“止”) và chữ “Nhật” (“日”). Chữ “Chỉ” mang ư nghĩa sự vận hành tiến lên, tiến lên phía trước, c̣n chữ “Nhật” là chỉ thái dương, mặt trời. Cho nên, chữ “Thời” mang ư nghĩa chỉ sự vận hành của thái dương. Nghĩa đen của nó là chỉ tiết tấu, nhịp điệu của sự vận hành của thái dương. Nghĩa rộng hơn là chỉ những quy luật tự nhiên. Chữ “Vụ” (“务” ) theo “Thuyết văn giải tự” chính là sự bận rộn cho một sứ mệnh nào đó. Chữ “Tuấn” chính là để chỉ một người cao hơn so với những người khác, c̣n chữ “Thức” chính là sự nhận biết rơ, phân biệt rơ. Bởi vậy, “Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt” nguyên nghĩa là để chỉ người nhận biết rơ t́nh thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rơ sứ mệnh của bản thân. Câu thành ngữ này không có ư nghĩa chỉ việc v́ t́nh thế bức bách mà thuận theo sự lên xuống của xă hội mà làm. Càng không có ư nghĩa chỉ một người cần phải “gió chiều nào xoay chiều ấy” để không bị tổn hại lợi ích của bản thân. Trong lịch sử Trung Hoa, Khương Tử Nha là nhà chính trị, nhà quân sự và mưu lược nổi tiếng nhất. Ông cũng được xem là người thức thời. Cuối thời nhà Thương, Trụ Vương bởi v́ mê đắm, mù quáng nghe theo Đát Kỷ, không nghe lời can gián của trung thần, tàn bạo bất nhân, lạm sát dân chúng, xao nhăng việc triều chính. Khương Tử Nha là người tinh thông binh pháp, âm dương thuật số nên rất được Trụ Vương trọng dụng, thăng làm ti hộ tham quân. Nhưng về sau, Khương Tử Nha biết rơ được những việc làm tàn bạo của Trụ Vương, biết rơ những việc làm đại nghịch bất đạo của vị vua này nên ông liền từ bỏ chức vị, quyết chí rời xa vị bạo quân ấy. Cũng chính v́ dựa vào tài trí của ḿnh, đoán biết được tương lai, Khương Tử Nha tránh được Trụ binh truy sát, thành tựu được tương lai của ḿnh, cuối cùng giúp nhà Chu phạt Trụ, góp phần dựng nên một triều đại quan trọng bậc nhất trong lịch sử Trung Hoa. Thức thời là thế nào? Một lần Mạnh Tử đến gặp vua của nước Ngụy là Ngụy Huệ Vương. Ngụy Huệ Vương hỏi Mạnh Tử: “Ngài từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chắc là muốn mang đến chút lợi ích cho nước Ngụy.” Mạnh Tử điềm tĩnh đáp: “Làm một vị Quốc Vương th́ nên phải lấy nhân nghĩa làm trọng. Một vị Quốc Vương mà luôn bàn đến lợi ích của đất nước ḿnh ra sao. Quan lại mà luôn nói đến lợi ích của gia tộc ḿnh sẽ như thế nào. Dân chúng mà đều nói làm sao mới có được lợi ích cho bản thân ḿnh. Cứ như thế, từ Quân Vương cho tới dân chúng, đều v́ lợi ích của cá nhân ḿnh mà tranh giành th́ thiên hạ chẳng phải nguy hiểm rồi sao?” Nếu trong một đất nước, từ trên xuống dưới, từ cao xuống thấp ai cũng dùng lợi ích, được mất để cân nhắc hết thảy th́ sẽ xảy ra sự tranh chấp giành giật mà không c̣n nhân nghĩa. Khi ấy, cả xă hội hỗn loạn, quân vương và dân thường đều rơi vào nguy hiểm, sao có thể nói là kẻ thức thời được đây? Người có nguyên tắc phẩm đức sẽ không bị lợi ích thao túng. Người như vậy mới có thể siêu thoát được thế tục, nhận rơ thiên lư, minh xác được sứ mệnh của bản thân. Trời có gió mưa bất trắc, con người có họa phúc khôn lường, người thực sự thức thời th́ tầm nh́n mới xa, lâu dài. Họ sẽ không bị thời cuộc thao khống hoặc thông đồng với kẻ xấu làm điều xằng bậy. Họ có thể từ trong nghịch cảnh mà đi lên, từ khó khăn mà t́m được đường ra và trong suốt cuộc đời họ đều lựa chọn làm việc nhân đức, không làm việc bất nghĩa mà chiêu mời tai họa. Nếu trong một xă hội, ai cũng đặt ḿnh ở trên, lấy cá nhân làm động lực, th́ khi đứng trước sự lựa chọn, điều trước tiên họ suy xét chính là được mất của bản thân ḿnh mà không phải là trách nhiệm và sứ mệnh. Như vậy, “kẻ thức thời” lúc này chỉ là kẻ khôn khéo giảo quyệt, tư lợi mà thôi. Bởi vậy, có thể thấy nếu dùng chủ nghĩa thực dụng mà giải thích thành ngữ cổ đại th́ không chỉ hoàn toàn phá hủy nội hàm truyền thống của nó mà c̣n khiến người ta hiểu sai về lư tưởng của người đạo đức cao thượng thời xưa. An Ḥa |
All times are GMT. The time now is 22:17. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.